Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật Đáng Sợ

Phiên bản Dịch · 2662 chữ

Chương 12: Thật đáng sợ

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Hửm?

Mọi người đều nghi hoặc nhìn hắn.

Lạc Tử Quân lúc này mới phát hiện mình thất thố, đành phải ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nói: "Ta là quan tâm Hứa huynh, sợ hắn gặp phải người xấu."

Xà yêu vốn dĩ đã xấu.

Vừa xấu vừa ngốc!

Muốn báo ân, trực tiếp cho tiền là được, hà tất còn phải thèm muốn thân thể người ta, lấy thân báo đáp? Kết quả cuối cùng lại rơi vào kết cục bị người yêu bạc tình phản bội, thân chết đạo tiêu, hô hô ai tai!

Hà tất phải khổ như vậy?

Lưu má má kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, cười nói: "Tiểu đồng kia chỉ nói mấy câu như vậy, ta cũng không hỏi kỹ. Chắc là Hứa công tử tâm thiện, giúp đỡ dẫn đường, hai cô nương yếu đuối mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lúc này.

Hoàng hôn đã buông xuống, đèn lồng trên hoa thuyền đều đã được thắp sáng.

Văn hội sắp bắt đầu.

Lưu má má không ở lại lâu, dẫn theo nha hoàn vội vàng đi ra phía sau đài hoa.

Tô Biệt thấy sắc mặt Lạc Tử Quân không đúng, vội vàng nói: "Tử Quân không cần thất vọng, ngày mai ta sẽ đích thân đi hẹn hắn, có rất nhiều cơ hội, chắc chắn sẽ cho ngươi gặp được hắn."

Chuyện đã đến nước này.

Lạc Tử Quân cũng không dám biểu hiện quá mức nóng vội, tránh cho bị người khác hiểu lầm.

Thời buổi này, nam phong thịnh hành.

Rất nhiều gia đình đọc sách nuôi tiểu thư đồng, đôi khi không chỉ dùng để đọc sách, thỉnh thoảng còn ân ái mặn nồng, vụng trộm qua lại.

Lúc này, văn hội đã bắt đầu.

Lưu Cúc đi lên đài hoa, đầu tiên là cảm ơn mọi người, tiếp theo lần lượt giới thiệu mấy vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng, cuối cùng mới nói ra mục đích tổ chức văn hội lần này.

Thiên Tiên Lâu tối nay đưa ra tám cô nương, tranh đoạt danh hiệu Hoa Ngâm.

Hoa Ngâm chỉ có hai danh ngạch.

Tám cô nương tối nay ngoài việc phải phô diễn hết tài nghệ biểu diễn tiết mục, còn phải tự mình kêu gọi bình chọn, ai nhiều phiếu hơn sẽ được chọn.

"Tám vị cô nương này đều là những cô nương có dung mạo và tài nghệ tốt nhất của Thiên Tiên Lâu chúng ta, hai danh hiệu Hoa Ngâm tối nay, sẽ được chọn ra từ các nàng ấy. Thậm chí danh hiệu Hoa Khôi sau này, có thể cũng sẽ được chọn ra từ các nàng ấy…"

"Chư vị đều là những tài tử của Lâm An thành chúng ta, tối nay bầu chọn Hoa Ngâm, hy vọng mọi người ra sức nhiều hơn…"

Lưu má má ở trên đài mặt mày hớn hở nói.

Tô Biệt thì nhỏ giọng giải thích với Lạc Tử Quân: "Ra sức nhiều hơn có nghĩa là, có tiền thì góp tiền, có tài thì góp tài, vừa có tiền, vừa có tài, vậy thì càng tốt."

Vương Đại Phú ở bên cạnh cười nói: "Nói là như vậy, nhưng nếu chỉ có tài, không có tiền, chắc chắn sẽ bị các cô nương khinh thường, ra sức mà không được báo đáp."

Lúc này, Lưu má má xuống đài, tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

Tám vị cô nương bắt đầu lần lượt lên đài, phô diễn tài nghệ sở trường nhất của mình, đồng thời, nói vài lời kêu gọi bình chọn.

Có người biểu diễn múa, có người khoe giọng hát, cũng có người gảy đàn thổi tiêu.

Dưới đài mọi người vỗ tay không ngừng, tiếng hò reo liên tục.

Đợi đến khi cô nương thứ tư biểu diễn xong xuống đài, Vương Đại Phú cười hắc hắc, vỗ tay nói: "Ta chọn cô nương số ba Mị Nhi, eo thon mông nở của cô nương này vặn vẹo, quả thực là muốn lấy mạng người ta, nếu được ngồi lên, chậc chậc…"

Tô Biệt mỉa mai nói: "Nếu người ta đắc cử Hoa Ngâm, ngươi cũng chưa chắc có thể gặp được."

Vương Đại Phú lập tức có chút không phục: "Với tướng mạo và tài hoa của ca ca, đó còn không phải là dễ như trở bàn tay!"

"Hehe, đi thanh lâu nhiều lần như vậy, chưa từng thấy Hoa Ngâm nào gặp qua ngươi."

"Ta đó là còn chưa ra tay! Gần đây ca ca ta đọc được mấy cuốn sách hay, lập tức cảm thấy văn chương lai láng, lát nữa sẽ cho các ngươi thấy được bản lĩnh thực sự của ca ca!"

"Ta chờ xem."

Hai người vừa xem biểu diễn trên sân khấu, vừa đấu khẩu.

Xung quanh tiếng hò reo cổ vũ vang lên không ngừng.

Lạc Tử Quân một mình nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự, thất thần.

Đợi đến khi cô nương cuối cùng lên đài biểu diễn xong, tiếng hò reo và thảo luận dưới đài càng trở nên sôi nổi hơn.

"Ta chọn số năm! Cô nương số năm Tử Vi một khúc tiêu ngọc, thổi đến mức ai oán thảm thiết, khiến người ta rơi lệ, quả thực là âm thanh của trời."

"Ta chọn số một! Giọng hát của cô nương số một Thủy Tú, mới xứng đáng là âm thanh của trời!"

"Ta cảm thấy tiếng đàn của cô nương số sáu Sơ Kiến mới là âm thanh của trời, có điều lại đeo mạng che mặt, không lộ diện, không biết dung mạo ra sao…"

Các tài tử đều đang tranh luận.

Lúc này, tám vị cô nương cũng phái nha hoàn của mình xuống, lần lượt phát quà tặng để kêu gọi bình chọn.

Vương Đại Phú lấy giấy bút mực nghiên, bắt đầu trổ tài, đồng thời, một thỏi bạc mười lượng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tô Biệt thì đứng dậy đi sang chỗ ngồi bên cạnh, thảo luận với các bạn học.

Trương Dật Thiên cũng đi theo.

Nhất thời, trong khoang thuyền nước bọt bay tứ tung, vô cùng ồn ào.

Lạc Tử Quân trong lòng lo lắng cho Hứa Tiên ở bên ngoài, trái tim sớm đã bay lên bờ, thấy cảnh tượng này, có chút phiền muộn, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí.

Vương Đại Phú đang cúi đầu nhíu mày suy nghĩ câu thơ, không chú ý đến hắn.

Lạc Tử Quân ra khỏi khoang thuyền, đi đến chỗ lan can, ánh mắt nhìn về phía bờ sông và cây cầu Đoạn ở phía trên, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tiên và Bạch Nương Tử.

Tiếc rằng, hắn căn bản không quen biết hai người.

Trên bờ ngược lại có một số nam nữ thanh niên hẹn hò, cũng có người đứng trên cầu Đoạn cúi đầu nhìn sự náo nhiệt trong hoa thuyền, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Lạc Tử Quân lúc này thực sự là sốt ruột như lửa đốt, hận không thể lập tức lên bờ.

Tiếc rằng, cầu gỗ đã rút, bản thân mình cũng không biết bay, chỉ có thể lo lắng suông, thầm hy vọng Hứa Tiên đừng có háo sắc, Bạch Nương Tử đừng có ngốc nghếch.

"Có lẽ hai cô nương kia căn bản không phải là Bạch Nương Tử và Tiểu Thanh."

Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Cùng lúc đó.

Trong một gian phòng phía sau đài hoa của khoang thuyền, một cô nương yếu đuối mặc váy màu hồng nhạt, đang ngồi trước gương trang điểm tháo trâm hoa trên đầu xuống.

Một nha hoàn đứng sau lưng nàng, gấp gáp nói: "Tiểu thư, người ta đều đang phát quà tặng để kêu gọi bình chọn, nếu chúng ta không đi, chỉ sợ sẽ bị tụt lại phía sau!"

Cô nương vuốt ve trâm hoa trong tay, vẻ mặt thản nhiên: "Không sao, ta cũng không quan tâm danh hiệu Hoa Ngâm đó."

Nha hoàn nói: "Nhưng làm Hoa Ngâm, có thể kiếm được nhiều bạc hơn, như vậy tiểu thư mới có thể nhanh chóng chuộc thân và trả nợ."

Cô nương nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương đồng, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta quả thật muốn nhanh chóng chuộc thân, rời khỏi nơi thị phi này, nhưng…"

Nàng không nói tiếp.

Vừa rồi nhiều người nhìn như vậy, nàng đến mặt cũng không dám lộ, sao còn dám đi từng người phát quà tặng, nói lời ngon ngọt cầu xin bình chọn.

Nàng không làm được.

"Tiểu thư, vậy… vậy để nô tỳ đi!"

Nha hoàn tự nhiên hiểu rõ tính cách của tiểu thư nhà mình.

Nếu không phải tiểu thư sợ người lạ, không muốn chịu thiệt thòi lấy lòng người khác, đừng nói là Hoa Ngâm nho nhỏ, cho dù là Hoa Khôi, cũng dễ như trở bàn tay.

Cô nương liếc nhìn nàng: "Ngươi dám đi?"

Nha hoàn lập tức đỏ bừng mặt, vẻ mặt lo lắng nói: "Nô tỳ… nô tỳ…"

Nàng thật ra còn sợ người lạ hơn cả tiểu thư.

Nhưng, chuyện đã đến nước này, nàng không giúp tiểu thư, thì ai giúp đây?

"Nô tỳ dám!"

Tiểu nha hoàn lấy hết can đảm, lập tức cầm một xấp giấy hoa đi ra ngoài.

Nhưng khi nàng đến khoang thuyền, nhìn thấy nhiều nam nhân như vậy, lập tức lại sợ hãi, muốn quay trở lại.

Chần chừ hồi lâu, nàng nhìn về phía cửa nhỏ bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Mình trước tiên đi ra ngoài xem, vị công tử nào mặt mũi hiền lành dễ nói chuyện, mình sẽ qua đó.

Nghĩ vậy, tiểu nha hoàn lập tức đi ra ngoài từ cửa nhỏ bên cạnh, vừa đi về phía trước, vừa nhìn vào bên trong qua cửa sổ bên ngoài.

"Vị công tử kia đầu to tai lớn, giọng nói sang sảng, thật đáng sợ…"

"Vị công tử kia cúi đầu không nói, nhìn qua rất nghiêm túc, thật đáng sợ…"

"Vị công tử kia đeo vàng đeo ngọc, mặt đầy nụ cười giả tạo, đang lén nhìn mông của Mị Nhi tiểu thư, thật đáng sợ."

Tiểu nha hoàn càng nhìn càng sợ, đã bắt đầu run rẩy.

Hay là, vẫn nên quay về thôi?

Đang lúc nàng run rẩy, chuẩn bị trực tiếp quay về, đột nhiên nghe thấy bên cạnh "ào ào ào" truyền đến một trận âm thanh của nước, quay đầu nhìn lại, lập tức trợn to hai mắt!

Một thiếu niên thư sinh, đang cởi quần, ở chỗ lan can tè… tè bậy!

Âm thanh kia chính là tiếng nước tiểu bắn ra, rơi vào trong hồ!

Tiểu nha hoàn há hốc mồm, đứng đờ ra tại chỗ, trong đầu trống rỗng, giờ khắc này, dường như đã bị dọa cho chết đứng.

Bởi vì thiếu niên thư sinh kia, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Người này chính là Lạc Tử Quân đang lo lắng nhìn lên bờ ở chỗ lan can, bởi vì trước đó uống quá nhiều nước, vừa rồi buồn tiểu, thấy xung quanh không có ai, cho nên liền trực tiếp ở đây "xả lũ".

Ai ngờ, lại có một tiểu nha hoàn đột nhiên đi tới.

Nước tiểu quá nhiều, hắn nhất thời không thể dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nha hoàn này quay đầu lại, nhìn mình.

"Cái đó… Ngươi cũng ra ngoài đi tiểu sao? Có muốn cùng nhau không?"

Lạc Tử Quân quyết định ra tay trước.

Lúc này, phải so xem ai vô liêm sỉ hơn.

Ai muốn giữ thể diện người đó sẽ xấu hổ nhất.

Tiểu nha hoàn trợn to hai mắt, dường như đã hồn bay phách lạc, không nhúc nhích.

Cuối cùng cũng giải quyết xong, Lạc Tử Quân bỏ qua bước "rũ", lập tức "thu vũ khí" lại, chuẩn bị vào trong, nghĩ nghĩ, lại quay đầu hỏi: "Ngươi không đi tiểu, ra ngoài làm gì?"

Nói xong, nhìn về phía tay của nàng.

Trong tay tiểu nha hoàn cầm một xấp giấy hoa, những tờ giấy hoa kia được cắt thành hình các loại hoa, phía trên viết tên của cô nương, rõ ràng là đến để kêu gọi bình chọn.

"Ta giúp cô nương nhà ngươi bỏ một phiếu, ngươi không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài, thế nào?"

Lạc Tử Quân đề nghị.

Tiểu nha hoàn vẫn đứng đờ ra tại chỗ, không nhúc nhích, dường như không nghe thấy bất kỳ lời nào của hắn.

Lạc Tử Quân từ trong tay nàng lấy một tờ giấy hoa, hỏi: "Bỏ phiếu như thế nào?"

Tiểu nha hoàn lại ngây người một lúc, cuối cùng mới từ từ hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai tay nhỏ bé nắm chặt váy của mình, giọng nói run rẩy nói: "Bạc… bạc, hoặc là… hoặc là tặng một bài thơ… ca ngợi tiểu thư nhà ta…"

Lạc Tử Quân nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một đồng tiền, đưa đến trước mặt nàng.

Tiểu nha hoàn: "…"

"Nhà ta nghèo, không có tiền, một đồng tiền này vẫn là do ta vất vả kiếm được."

Lạc Tử Quân nhét đồng tiền vào tay nhỏ bé của nàng, đang muốn đi vào trong, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi nhìn thấy, không được nói với người khác. Nếu… nếu thật sự không nhịn được muốn nói, cố gắng… khụ khụ, nói to lên một chút."

Nói xong, hắn vẫy vẫy tay, đi vào trong phòng.

Tiểu nha hoàn đứng bên ngoài, mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt ngây ngốc.

Lạc Tử Quân đi vào khoang thuyền, thấy chỗ ngồi đã không có ai.

Tô Biệt và Trương Dật Thiên còn chưa quay lại, Vương Đại Phú cũng không biết đã đi đâu.

Giấy bút mực nghiên vẫn để trên bàn.

Lạc Tử Quân ngồi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tiểu nha hoàn xinh xắn kia vẫn ngơ ngác đứng bên ngoài chưa rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là cảm thấy ta cho quá ít?

Suy nghĩ một chút, hắn nhìn về phía tờ giấy hoa trong tay, phía trên viết hai chữ "Sơ Kiến".

Cô nương kia tên là Sơ Kiến?

"Thôi được rồi, coi như là vãn hồi lại chút hình tượng vậy."

Suy nghĩ một lát, hắn lấy một tờ giấy Tuyên Thành, cầm bút lên từ trên bàn.

Một lát sau.

Hắn đứng dậy thổi khô mực trên giấy, gấp lại, sau đó lại đi ra ngoài, đưa đến trước mặt tiểu nha hoàn kia, nói: "Cho cô nương nhà ngươi."

Tiểu nha hoàn đầu óc choáng váng, theo bản năng đưa tay nhận lấy, miệng nhỏ mấp máy, đang đỏ mặt định nói gì đó, Lạc Tử Quân đã xoay người rời đi, vào trong phòng.

"Thật, thật đáng sợ…"

Tiểu nha hoàn run giọng lẩm bẩm một câu, lại liếc nhìn người đã đi vào khoang thuyền, sau đó vội vàng xoay người, "vèo" một tiếng chạy trốn khỏi nơi này.

Vừa vào trong phòng.

Nàng liền mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiểu thư, tiểu thư! Bên ngoài thật đáng sợ, thật đáng sợ! Có một vị công tử lại giữa thanh thiên bạch nhật tè bậy, còn cho nô tỳ một đồng, uy hiếp nô tỳ không được nói hắn nhỏ…"

"Đúng rồi, hắn tè xong không rửa tay, còn dùng tay đó viết cho tiểu thư một bài thơ…"

Thiếu nữ: "…"

Bạn đang đọc Thư Sinh Này Có Chút Tàn Nhẫn (Bản Dịch) của Nhất Thiền Chi Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.