Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Sơn Tự

Phiên bản Dịch · 1541 chữ

Chương 18: Kim Sơn Tự

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Hôm sau.

Lúc Lạc Tử Quân tỉnh lại, Tiểu Hoàn đã sớm thức dậy, đang ở trong sân nhỏ giúp tỷ tỷ giặt quần áo.

Bóng dáng nhỏ nhắn tắm mình trong ánh nắng ban mai vàng óng, ngoan ngoãn, chăm chỉ.

"Công tử, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt."

Khi Lạc Tử Quân từ trong phòng bước ra, nàng vội vàng đứng dậy nói.

Tiểu nha đầu cúi đầu khi nói chuyện với hắn, khuôn mặt ửng hồng, dưới ánh nắng như nụ hoa chớm nở, ngây ngô thẹn thùng, xinh đẹp động lòng người.

Lạc Tử Quân lúc này mới phát hiện, tiểu nha đầu này dung mạo cũng không tệ.

Không biết tỷ tỷ đã tốn mấy lượng bạc, mua từ đâu về.

Lạc Kiều Dung liếc hắn một cái, cười nói: "Tiểu Hoàn, để nó tự đi đi, nó đâu có què tay gãy chân, con tiếp tục giúp ta giặt quần áo đi."

Tiểu nha hoàn "Ồ" một tiếng, lúc này mới ngồi xuống lại.

Lạc Tử Quân rửa mặt xong, lấy một cái bánh trong bếp, chào hỏi các nàng rồi chuẩn bị ra ngoài.

Lạc Kiều Dung hỏi: "Tối nay còn có việc gì không? Không có việc gì thì về sớm một chút."

Lạc Tử Quân đột nhiên nhớ ra, tối nay có thể phải cùng Tô Biệt mấy người đi thanh lâu, vội vàng nói: "Có thể phải đi cùng mấy người bạn thảo luận thơ từ, sẽ về muộn một chút, không cần đợi đệ ăn cơm."

Lạc Kiều Dung cau mày, cảnh cáo nói: "Kết giao bạn bè có thể, nhưng không thể kết giao với những loại hồ bằng cẩu hữu, càng không thể đến những nơi khói hoa đó, biết không?"

Lạc Tử Quân đáp một tiếng.

Sau khi hắn rời đi, Lạc Kiều Dung mới hỏi Tiểu Hoàn ở bên cạnh: "Tên kia tối qua thật sự không đụng vào con?"

Tiểu Hoàn đỏ mặt lắc đầu.

Kỳ thực hẳn là có đụng vào, lúc sáng tỉnh lại, một tay của công tử đang nắm lấy chân nàng.

Lạc Kiều Dung lộ vẻ suy tư: "Có khi nào là vẫn chưa hiểu chuyện không?"

"Tiểu Hoàn, con có biết giữa nam nữ thì nên làm thế nào để... ừm, sinh con không?"

Tiểu Hoàn mờ mịt lắc đầu.

Lạc Kiều Dung trong lòng thầm nghĩ: Đúng rồi, hai đứa nhỏ này không có ai chỉ dẫn, cái gì cũng không biết.

"Tiểu Hoàn, lát nữa vào phòng, ta dạy con một số thứ."

"Ồ."

Lạc Kiều Dung quyết định dốc hết vốn liếng.

Mặc dù truyền thụ những thứ này có chút xấu hổ, nhưng là tỷ tỷ, nàng nên gánh vác trách nhiệm này.

"Ta bảo Chính Sơn hôm nay đi mua mấy cuốn sách loại đó về, để trong phòng Tử Quân, nó tự học là được, đỡ phải ta dạy nó quá xấu hổ."

Nghĩ như vậy, nàng rất nhanh giặt xong quần áo, dẫn tiểu nha hoàn vào trong phòng.

"Tiểu Hoàn à, nam nữ ngủ cùng nhau, kỳ thực không chỉ đơn giản là nằm cùng nhau, đôi khi, còn cần phải làm một số... ừm, chuyện thú vị hơn..."

"Sờ... sờ chân sao?"

"Hả???"

---

Bảo An Đường.

Lúc Lạc Tử Quân đến tiệm thuốc, Tô Đại Phương đang ôm hòm thuốc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy hắn, vội vàng nói: "Tử Quân, đi, cùng ta đến thành Bắc một chuyến."

Lạc Tử Quân nhận lấy hòm thuốc, phát hiện hòm thuốc hôm nay đặc biệt nặng.

"Bên trong đựng một số thuốc, bệnh tình của người bệnh kia có chút nghiêm trọng, e rằng phải dùng thuốc ngay tại chỗ."

Tô Đại Phương nói một tiếng, liền vội vàng ra ngoài.

Lạc Tử Quân vội vàng đeo hòm thuốc, đi theo phía sau, quay đầu nhìn thoáng qua trong tiệm, Tô Thanh Linh đang đứng sau quầy cũng đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang, bèn trợn mắt.

Lạc Tử Quân vẫy tay nói: "Sư tỷ, mau thu lại đi, đợi đệ trở về rồi hẵng thả!"

Tô Thanh Linh: "..."

Tô Đại Phương quay đầu lại nghi hoặc hỏi: "Thu cái gì lại?"

Lúc hắn quay đầu lại, Tô Thanh Linh đã thu lại rồi.

Lạc Tử Quân nói: "Đồ ăn, sư tỷ hình như mang cho đệ ít đồ ăn vặt."

Tô Đại Phương liếc nhìn trong tiệm một cái, lại liếc nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, bước nhanh về phía trước.

Suốt đường đi không nói chuyện.

Hai người rất nhanh đã đến một hộ gia đình ở phía Bắc thành.

Hộ gia đình này ở trong cùng con hẻm nhỏ, căn nhà cũ đã có chút đổ nát, cỏ hoang mọc trước cửa cũng không ai dọn dẹp.

Một người phụ nữ mặc váy áo vải thô, dẫn hai người vào trong.

Phụ nhân đỏ mắt, mang theo giọng khóc nói: "Đã năm ngày rồi, tướng công nhà ta cứ nằm trên giường, uống rất nhiều thuốc, nhưng không có tác dụng... Các đại phu khác đều đã đến xem qua, nhưng không nhìn ra là bệnh gì..."

Tô Đại Phương vừa nghe, vừa đi vào trong phòng.

Gian phòng tối tăm, cửa sổ đóng chặt.

Trên chiếc giường kê sát góc tường, một nam tử trẻ tuổi nằm ở đó, toàn thân đắp chăn dày, run lẩy bẩy, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, môi thâm tím, thoạt nhìn như sắp chết.

Tô Đại Phương đi đến trước giường, đầu tiên quan sát sắc mặt của nam tử, lại lật mí mắt của đối phương lên nhìn một lúc, sau đó sắc mặt ngưng trọng, bắt đầu bắt mạch.

Một lát sau.

Hắn nhìn về phía phụ nhân, trầm giọng hỏi: "Còn có triệu chứng nào khác không? Đều phải nói ra, không được giấu diếm."

Phụ nhân dường như có chút khó xử, nhưng chỉ do dự một chút, liền nói ra.

"Tướng công nhà ta từ năm ngày trước trở về, mỗi đêm đều nói mớ, sau đó sẽ... miệng cười ha ha, ngày hôm sau... liên tục năm ngày, đều như vậy..."

Tô Đại Phương nhìn nàng nói: "Nói mớ gì, ngươi có nhớ không?"

Phụ nhân đỏ mặt nói: "Có nhớ một chút, trong miệng hắn luôn gọi mỹ nhân, mỹ nhân, ta... ta làm chết ngươi..."

Tô Đại Phương không nói gì nữa, vén chăn lên, đưa hai ngón tay, đặt lên hai bên hông của nam tử, vừa dò xét, sắc mặt lập tức kinh ngạc.

Phụ nhân thấy vậy, hoảng sợ run giọng hỏi: "Đại phu, tướng công nhà ta bị sao vậy?"

Tô Đại Phương lại dò xét một hồi, đắp chăn cho nam tử, ánh mắt nhìn về phía phụ nhân hỏi: "Năm ngày trước, hắn đi đâu?"

Phụ nhân nói: "Chùa Hàn Sơn ở ngoại ô, hắn nói muốn đến đó bái Phật."

"Chùa Hàn Sơn?"

Tô Đại Phương ngẩn ra một chút, lại hỏi: "Đi một mình?"

Phụ nhân gật đầu.

Tô Đại Phương lại nhíu mày trầm tư một hồi, đột nhiên lại vén chăn lên, kéo áo phần bụng của nam tử lên.

Ở dưới rốn của nam tử, lại xuất hiện một dấu ấn nhện màu đen!

Phụ nhân hoảng sợ, run giọng nói: "Đây... đây là cái gì? Trước đây không có, tối qua ta còn giúp hắn lau người..."

Tô Đại Phương nhíu chặt mày, đặt chăn xuống, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, bệnh này, lão hủ cũng bất lực."

Nói xong, hắn nói với Lạc Tử Quân: "Đi thôi, chúng ta về."

Phụ nhân vừa nghe, hoảng hốt "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân Tô Đại Phương, khóc nói: "Đại phu, cầu xin ngài, cầu xin ngài cứu tướng công nhà ta! Trong nhà ta còn có một đứa con nhỏ ba tuổi, hắn mà mất, mẹ con ta phải làm sao đây, hu hu..."

Tô Đại Phương thở dài một tiếng nói: "Không phải lão hủ không cứu, lão hủ cũng không có cách nào."

Phụ nhân vẫn ôm chân hắn khóc lóc.

Tô Đại Phương bất đắc dĩ, đành phải nói: "Hay là, ngươi đến chùa Hàn Sơn, hoặc chùa Kim Sơn xem sao, đi cầu xin hòa thượng ở đó, có lẽ còn có một tia hy vọng."

Phụ nhân vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu nói: "Thật sao?"

Tô Đại Phương gật đầu: "Nhưng phải nhanh, không thể chậm trễ."

Phụ nhân lập tức lau khô nước mắt, đứng dậy: "Ta đi ngay đây!"

Ba người cùng ra cửa.

Phụ nhân vội vội vàng vàng chạy lên trước, rất nhanh đã biến mất ở đầu hẻm.

Lạc Tử Quân nhịn không được hỏi: "Sư phụ, người kia rốt cuộc mắc bệnh gì?"

Hắn trong lòng kỳ thực đã mơ hồ có một tia suy đoán.

Tô Đại Phương lắc đầu, nói: "Về rồi nói sau."

Lạc Tử Quân liếc nhìn sắc mặt của hắn, không hỏi nữa.

Kim Sơn Tự?

Đó không phải là ngôi chùa mà Pháp Hải ở sao?

Bạn đang đọc Thư Sinh Này Có Chút Tàn Nhẫn (Bản Dịch) của Nhất Thiền Chi Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.