Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Hội

Phiên bản Dịch · 2850 chữ

Chương 9: Văn hội

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Tối hôm sau.

Lạc Tử Quân rời khỏi tiệm thuốc, hướng về phía Tây thành, đi đến Tây Hồ.

Hôm nay chính là ngày văn hội mà Tô Biệt nói.

Hứa Tiên có thể sẽ đến.

Cho nên trên đường đi hắn đều suy nghĩ, nếu gặp Hứa Tiên, nên làm thế nào để bắt chuyện, làm thế nào để giành được sự tin tưởng của đối phương.

Sau đó, nên nghĩ cách làm thế nào để đối phương nhanh chóng cưới vợ.

Không sai, hắn chuẩn bị để Hứa Tiên nhanh chóng cưới một nương tử xinh đẹp, như vậy, đợi Bạch nương tử xuất hiện, hai người sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

Hứa Tiên chắc chắn không thể nào thấy Bạch nương tử xinh đẹp, liền bỏ vợ chứ?

Nếu là như vậy, Bạch nương tử sẽ nhìn hắn ta như thế nào?

Với tâm tính của Bạch nương tử và tính cách của Tiểu Thanh, Bạch nương tử tuyệt đối sẽ không đi làm thiếp cho Hứa Tiên.

Cho nên, chỉ cần Hứa Tiên thành thân trước, nhiệm vụ này có hy vọng hoàn thành.

Nghĩ như vậy, hắn rất nhanh đã đến Tây Hồ.

Bên bờ Tây Hồ, gió xuân dễ chịu, liễu rủ ven bờ.

Hoàng hôn in bóng trên mặt hồ, giống như làm đổ một bình nước cam, nhuộm đỏ cả mặt hồ, dưới ánh sáng của lá xanh hoa đỏ, đẹp đến nao lòng.

Ven đường tiểu thương rao hàng, trên đường người qua lại tấp nập, náo nhiệt phi thường.

Bên cạnh cầu Đoạn, một chiếc thuyền hoa treo đầy đèn lồng và hoa tươi xinh đẹp, đang neo đậu ở đó rất dễ thấy.

Mấy nam nữ thanh niên mặc áo bào nho sinh, nho quần, đang lần lượt lên thuyền.

Chỗ lan can thuyền hoa, có nam tử nhàn nhã trò chuyện, có nữ tử nói cười, một bầu không khí hài hòa.

Đó hẳn là địa điểm tổ chức văn hội tối nay?

Không biết Hứa Tiên đã đến chưa.

Lạc Tử Quân cẩn thận quan sát mấy lần, đi qua đó.

Lúc này, hắn đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, bước chân dừng lại, quan sát người qua lại trên bờ hồ và trên cầu Đoạn.

Chắc không trùng hợp như vậy chứ?

Nếu Bạch nương tử cũng xuất hiện trong ngày hôm nay, vậy nhiệm vụ này không dễ làm.

Dù sao đến bây giờ, hắn một người cũng không quen biết, muốn phá hoại nhân duyên của hai bên, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Lạc lão đệ!"

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

Lạc Tử Quân quay đầu nhìn lại.

Tô Biệt hôm nay ăn diện khá bảnh bao, mặc một thân áo bào nho sinh thêu hoa mới tinh, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu xanh biếc, tóc chải chuốt bóng loáng, trên mặt dường như cũng thoa thứ gì đó, so với trước kia còn trắng hơn.

Bên cạnh hắn, còn có hai nam tử khác, chừng hơn hai mươi tuổi.

Một người dáng người hơi mập, mặt mày sung túc, đeo vàng đeo ngọc.

Một người da ngăm đen, gầy gò cao ráo, áo bào nho sinh mặc trên người, lỏng lẻo, thoạt nhìn không vừa vặn.

"Nào, ta giới thiệu cho các ngươi một chút. Tử Quân, vị này là Vương Đại Phú Vương huynh, vị này là Trương Dật Thiên Trương huynh. Vương huynh, Trương huynh, vị này chính là Lạc Tử Quân Lạc lão đệ mà ta đã nhắc với các ngươi."

Tô Biệt tay phe phẩy quạt xếp, mặt mày tươi cười, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, khiến cho nữ tử đi ngang qua đều lén nhìn.

Hai người kia đều rất nhiệt tình, vội vàng chắp tay với Lạc Tử Quân: "Lạc lão đệ, ngưỡng mộ đã lâu, đã sớm nghe Tô huynh nhắc đến đại danh của ngươi."

Trong bốn người, Lạc Tử Quân tuổi nhỏ nhất, bọn họ gọi một tiếng "Lạc lão đệ" cũng là hợp lý.

Lạc Tử Quân cũng vội vàng chắp tay đáp lễ, hàn huyên vài câu.

Bất quá trong lòng lại có chút thất vọng.

Hắn còn tưởng trong hai người này, sẽ có Hứa Tiên.

Hai bên trò chuyện một lúc, Lạc Tử Quân đại khái hiểu rõ tính cách của hai người này.

Người mặt mày sung túc đeo vàng đeo ngọc tên là Vương Đại Phú, lúc nói chuyện động tác và tiếng cười đều khoa trương, tính cách thoạt nhìn khá phô trương, so với Tô Biệt còn biết khoác lác hơn, hơn nữa thích nói tục.

Người kia da ngăm đen tên là Trương Dật Thiên, thoạt nhìn tính cách hướng nội, nghe nhiều nói ít, nhưng cũng khá hiểu đạo lý, lúc Vương Đại Phú khoác lác, thỉnh thoảng cũng hùa theo cười đùa.

"Hôm nay văn hội là do Thiên Tiên Lâu tổ chức, nghe nói lần này Thiên Tiên Lâu muốn nhân cơ hội này, chọn ra Hoa Ngâm của năm nay. Ngoài việc mời chúng ta, còn mời một số lão tiên sinh đức cao vọng trọng..."

Các cô nương thanh lâu đều có danh hiệu và thứ hạng.

Đứng đầu là Hoa Khôi, mỗi năm chỉ có một người được chọn.

Thứ hai là Hoa Ngâm, mỗi năm có hai người được chọn.

Thứ ba là Hoa Phù, mỗi năm có năm người được chọn.

Sau đó là Hoa Nhan tám người, Hoa Nữ không giới hạn.

Hoa Nữ nhiều nhất, các cô nương khác trong thanh lâu đều có thể gọi là Hoa Nữ.

Bình thường khách nhân đến chơi, gọi nhiều nhất cũng là Hoa Nữ.

Bởi vì rẻ nhất.

Trên Hoa Nữ, giá cả tính theo cấp bậc.

Trong đó Hoa Khôi rất khó gặp, hơn nữa không phải có tiền là có thể gặp, còn phải hỏi xem cô nương nhà người ta có nguyện ý hay không. Loại cô nương dựa vào dung mạo và tài nghệ đoạt được vinh dự đứng đầu này, chính là bảng hiệu lớn nhất của thanh lâu, cũng là nữ thần trong lòng rất nhiều người, bất kể là thương nhân giàu có hay quan lại, đều không dám ép buộc.

Tiếp theo là Hoa Ngâm, cấp bậc thấp hơn Hoa Khôi một chút, nhưng cũng là cây hái ra tiền của thanh lâu.

Những thương nhân giàu có và quan lại muốn gặp các nàng, hoặc là phải bỏ ra số tiền lớn, hoặc là phải có tài ăn nói và quan hệ tốt, còn cần phải trong điều kiện đối phương nguyện ý.

Nếu đối phương không vừa mắt, vậy cũng không có cách nào.

Thanh lâu có thể đứng vững không đổ ở thành Lâm An, tự nhiên là có bối cảnh hùng hậu.

Huống chi, sau lưng những cô nương này, còn có rất nhiều văn nhân mặc khách khẩu thiệt như đao đứng ra. Bất kể là thương nhân giàu có hay quan lại, đều coi trọng danh tiếng của mình, tự nhiên sẽ không vì một nữ tử mà làm mất lòng nhiều người, chọc giận những người đọc sách kia.

"Nghe nói hai Hoa Ngâm năm ngoái của Thiên Tiên Lâu, đã được người ta chuộc thân rồi, cho nên năm nay mới phải chọn lại."

"Thì ra là như vậy."

Mấy người nhàn nhã trò chuyện, đi đến bên cạnh thuyền hoa trên hồ.

Trên thuyền đặt một tấm ván gỗ, một đầu đặt trên bờ, để khách nhân đi lên thuyền.

Đồng thời, bên cạnh có thủ vệ canh giữ.

Trước tấm ván gỗ trên thuyền, đứng một phụ nhân trang điểm đậm, mặt mày tươi cười, chính là tú bà Lưu Cúc của thanh lâu, đang đón tiếp khách nhân.

Phía sau bà ta, còn có mấy nha hoàn phụ trách dẫn khách.

Khi Tô Biệt mấy người đi lên cầu gỗ, mấy tên thủ vệ đang định hỏi han, Lưu Cúc đã lên tiếng trước: "Ôi chao, đây không phải là Tô công tử, Vương công tử sao, mau mời lên thuyền, mau mời!"

Xem ra Tô Biệt và Vương Đại Phú đều là khách quen của Thiên Tiên Lâu.

"Lưu mụ mụ, hai vị này là bạn tốt của tại hạ, Trương Dật Thiên, Lạc Tử Quân..."

Lên đến thuyền, Tô Biệt giới thiệu.

Lưu Cúc mặt mày tươi cười đánh giá hai người một chút nói: "Đều là những công tử tuấn tú nho nhã!"

Ngay sau đó lại thấp giọng hỏi: "Đều là tú tài cả chứ?"

Tô Biệt cười nói: "Đương nhiên đều là, Lưu mụ mụ yên tâm, ta là biết quy củ. Nếu không, để bọn họ lấy bảng tên tú tài ra cho ngài xem?"

Lưu Cúc vội vàng cười xua tay: "Không cần không cần, ta còn có thể không tin tưởng Tô công tử sao? Mau mời vào, mau mời vào!"

Ngay sau đó lại phân phó một nha hoàn phía sau: "Tiểu Hồng, mau dẫn bốn vị công tử vào trong, rượu ngon thức ăn ngon hầu hạ, đừng có chậm trễ."

Nha hoàn đáp ứng một tiếng, vội vàng hành lễ với bốn người, cúi đầu đi phía trước.

Bốn người vào khoang thuyền, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Rất nhanh, trà rượu hoa quả hạt dưa các loại được bưng lên.

Trong khoang thuyền tầng một bày rất nhiều ghế ngồi, phía trước nhất là một đài cao, trên đài trải thảm đỏ, treo hoa tươi gấm vóc, trang trí hoa lệ, vô cùng đẹp mắt.

Phía sau đài hoa, đặt một tấm bình phong thêu hoa mẫu đơn, phía sau bình phong, có nữ tử đang gảy đàn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Lúc này trong khoang thuyền đã có không ít người, có nam có nữ, đều tụ tập lại hàn huyên.

Bốn người đang nói chuyện, cách đó không xa đột nhiên có người gọi: "Tô huynh, Vương huynh, Trương huynh!"

Tô Biệt ngẩng đầu nhìn lại, thấy là bạn học trong thư viện, đành phải đứng dậy nói: "Tử Quân, chúng ta qua đó một chút, lát nữa sẽ qua."

Vương Đại Phú và Trương Dật Thiên cũng đều đứng dậy.

Lạc Tử Quân lúc này mới biết, hóa ra ba người này đều cùng một thư viện.

Ba người rời đi, hắn ở chỗ ngồi cẩn thận quan sát một lúc những người trong khoang thuyền, ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ nhìn ra bờ hồ bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Hứa Tiên sao còn chưa đến? Đừng có mà gặp phải con rắn trắng kia trên cầu Đoạn.

Nghĩ như vậy, hắn có chút không yên tâm, đứng dậy đi ra ngoài, ở chỗ lan can quan sát.

Cùng lúc đó.

Ở chỗ ngoặt lan can cách đó không xa bên phải, mấy nam nữ đang ngắm hoàng hôn trò chuyện.

Lúc này, phía sau một tiểu nha hoàn trang phục nha hoàn, đột nhiên ghé sát tai một thiếu nữ nhỏ giọng nói chuyện.

Thiếu nữ kia nghe xong sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía chỗ lan can phía trước.

"Lại thật sự là hắn!"

Tôn Nghiên Nhi nhìn thấy người kia, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.

"Hắn sao lại ở đây?"

Trong lòng nàng có chút nghi hoặc.

Ngày đó tiểu biểu tỷ của nàng nói muốn giúp nàng đi giáo huấn đối phương, không biết có giáo huấn hay không, kỳ quái chính là, biểu tỷ mấy ngày nay cũng không đến tìm nàng.

Lúc này, mấy người bên cạnh phát hiện sắc mặt nàng không đúng, cũng đều thuận theo ánh mắt của nàng nhìn qua, thấy là một thiếu niên, không khỏi có chút kỳ quái.

"Nghiên Nhi, làm sao vậy? Muội quen người kia sao?"

Bên cạnh một thiếu nữ mặc váy vàng, có làn da màu lúa mạch tò mò hỏi.

Đây là bạn tốt của nàng, Hoàng Chiêu Đệ, trong nhà cũng làm nghề buôn bán vải, quen biết nàng từ nhỏ.

Những người khác cũng đều lên tiếng hỏi.

Tôn Nghiên Nhi nhìn thân ảnh phía trước kia, nghĩ đến sự sỉ nhục ngày đó đối phương mang đến, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, trong lòng vừa xấu hổ vừa hận, lúc này sao dám nói thật, lại sợ đối phương lát nữa nhìn thấy nàng nói ra chuyện ngày đó, khiến nàng mất hết danh dự, thế là trong lòng quyết định, đi trước một bước làm khó dễ.

Nàng đè nén cảm xúc trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh hừ lạnh một tiếng: "Ta đương nhiên nhận ra, người kia tên là Lạc Tử Quân, là học đồ của một tiệm thuốc. Lúc trước tổ tiên hắn, đối với tổ tiên nhà ta có chút ân tình nhỏ, thế là cha ta liền ép ta đi xem mắt với hắn..."

"Lại có chuyện này sao?"

"Nghiên Nhi, muội bây giờ là tài nữ đã vào thư viện, cha muội sao lại cổ hủ như vậy? Chuyện cả đời này, sao có thể tùy tiện định ra?"

Mọi người đều mặt mày kinh ngạc.

Tôn Nghiên Nhi cười lạnh một tiếng, nhìn thiếu niên cách đó không xa nói: "Ta tự nhiên sẽ không đồng ý, người ta quả thật đã đi gặp, nhưng ta không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp từ chối hắn. Hắn lúc đó còn muốn dây dưa với ta, ta trực tiếp nói thẳng, cho dù ta cả đời không lấy chồng, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho hắn."

"Sau đó thì sao? Hắn bỏ cuộc rồi sao?"

Tôn Nghiên Nhi hừ lạnh một tiếng nói: "Ai biết. Hắn có thể cảm thấy ta làm hắn mất mặt, lúc đó tức giận đến mức, mở miệng mắng ta mấy câu. Ta tự nhiên sẽ không chấp nhặt với loại người không có giáo dưỡng này, trực tiếp rời đi."

Tôn Nghiên Nhi nói bình tĩnh, phảng phất không hề để chuyện ngày đó trong lòng.

Thiếu nữ váy vàng bên cạnh nhất thời giận dữ nói: "Quá đáng! Lại dám mắng người!"

"Nghiên Nhi, muội vừa nói người kia là học đồ tiệm thuốc? Hắn không phải là tú tài sao?"

Lúc này, một thiếu nữ váy xanh khác hỏi.

Tôn Nghiên Nhi trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Hắn còn chưa từng đọc sách, sao có thể là tú tài? Lúc trước hắn đi gặp ta, trên vai còn khoác hòm thuốc, vừa mở miệng chính là... hừ, muốn ta cởi quần áo giúp hắn xem bệnh."

"Thật quá đáng!"

"Đáng ghét! Loại lưu manh này, cũng muốn cưới Nghiên Nhi chúng ta? Thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Cũng không tè ra mà soi lại mình!"

"Một học đồ tiệm thuốc mà thôi, lại dám vô lễ như vậy!"

Mọi người vừa nghe, đều là tức giận.

Lúc này, bên cạnh một thanh niên cao gầy mặc áo bào màu xanh đậm, vẻ mặt âm trầm nói: "Nghiên Nhi cô nương, ta đi thay cô giáo huấn hắn!"

Người này tên là Lưu Tùng Cẩm, là người ái mộ Tôn Nghiên Nhi, bây giờ tự nhiên là lúc hắn thể hiện mình.

"Người kia tuy đáng ghét, nhưng chúng ta cũng không thể đánh người."

Hoàng Chiêu Đệ vội vàng nói.

Lưu Tùng Cẩm cười lạnh một tiếng nói: "Yên tâm, ta là người đọc sách, sao có thể động thủ, ta chỉ là giúp Nghiên Nhi cô nương hả giận mà thôi. Nghiên Nhi cô nương không phải đã nói sao? Tiểu tử kia chỉ là học đồ của một tiệm thuốc, căn bản chưa từng đọc sách. Theo quy định, hắn không có tư cách lên thuyền."

Lúc này, những người khác cũng lập tức phản ứng lại.

"Đúng vậy! Văn hội hôm nay, chỉ có người đọc sách có thân phận tú tài trở lên, mới có thể lên thuyền."

"Vậy hắn làm sao lên được?"

Lúc này, bên cạnh một người nói: "Ta vừa rồi nhìn thấy, hình như là Tô Biệt bọn họ dẫn hắn lên, Lưu mụ mụ không kiểm tra bảng tên tú tài của người kia."

"Hừ, thì ra là như vậy, lại là trà trộn lên! Như vậy càng tốt, lát nữa chúng ta đi cho Nghiên Nhi hả giận, sau đó đuổi hắn xuống!"

"Đúng vậy! Trước tiên cho Nghiên Nhi hả giận! Một học đồ tiệm thuốc hôi hám mà thôi, cũng dám đến địa bàn của người đọc sách chúng ta! Không biết xấu hổ! Phi!"

"Đi thôi!"

Một đám người vây quanh Tôn Nghiên Nhi, khí thế hung hăng đi qua đó.

Bạn đang đọc Thư Sinh Này Có Chút Tàn Nhẫn (Bản Dịch) của Nhất Thiền Chi Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.