Chiến thắng của Đảng Sóc! 2
"Quý khách cái đầu ngươi! Đây là nhà của ta!"
"Thật sao? Ta còn tưởng là nhà của ta, gần đây bệnh mù đường của ta càng ngày càng nặng, sư huynh có muốn cho ta vài vạn linh thạch để ta đi chữa trị một phen không..."
"Chữa khỏi bệnh mù đường của ngươi để sau hãy nói, trước tiên hãy trị cái tật to gan làm bậy của ngươi đã! Lúc trước tự ý sửa đổi Thăng Tiên chi lộ cũng coi như xong, lần này thừa dịp ta không có ở đây, lại dám tự ý động vào Thăng Tiên Đồ, chậc chậc, tiền lương năm nay của ngươi đừng hòng lấy."
"Không phải chứ!?"
"Còn nữa, ngươi nói mình là Thiên Kiếm đường trưởng lão, nhưng lại không nhận được trợ cấp, việc này quả thật là không ổn."
Nữ nhân áo trắng lại dấy lên hi vọng: "Vậy nên...?"
"Vậy nên ngươi đừng làm trưởng lão gì nữa, ngoan ngoãn ở Vô Tướng phong của ngươi mà tu hành đi, khi nào tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, khi đó ta sẽ mở lại Thiên Kiếm đường, đến lúc đó nhất định sẽ phát đầy đủ cho ngươi!"
"Chưởng môn sư huynh, muội muội thật ra là vì muốn tốt cho môn phái, cũng là vì muốn tốt cho huynh!"
"Nói nữa, ngay cả tiền cung phụng cơ bản của môn phái ta cũng khấu trừ!"
"Sư huynh, huynh không phân biệt được phải trái, dung túng cho tiểu tử kia gian lận, sau này nhất định sẽ hối hận!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đuổi nữ nhân áo trắng gây rối kia đi, chưởng môn nhân chí cao vô thượng của Linh Kiếm phái quay đầu lại, lại phát hiện người áo đen kia đã biến mất không thấy.
Chưởng môn thở dài, biết là không còn cách nào khác, đành phải chuyển sự chú ý về phía Thăng Tiên Đồ, Tiên gia pháp khí khóng chế toàn bộ Thăng Tiên chi lộ bị nữ nhân áo trắng kia quấy rối đến mức rối tinh rối mù, thế nhưng chưởng môn chỉ đưa tay khẽ vuốt, dấu vết mà nữ nhân áo trắng lưu lại liền biến mất không còn một mảnh.
Thế nhưng, chưởng môn trầm ngâm một lát, lại bổ sung thêm một vài thứ lên Thăng Tiên Đồ.
"Tuy rằng sư muội thích làm loạn, nhưng nếu thật sự tồn tại lỗ hổng, quả thật nên phong ấn lại thì hơn. Nhưng mà... đồng tiền kia trông quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi? Thôi, không đeo kính, không nhìn nữa."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ở một nơi khác, Vương Lục sau khi bị cưỡng chế phong ấn phương pháp tất thắng cũng ý thức được con đường này không thể đi tiếp.
Tuy rằng hắn rất coi thường loại hành vi chơi xấu này của Linh Kiếm phái, nhưng nếu con đường đầu cơ trục lợi đã không thông, Vương Lục cũng sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian.
"Vậy thì, hãy suy nghĩ kỹ càng về phương pháp chính diện... Muốn có được tiền trong núi, còn có cách nào khác sao? Muốn có được tiền, ít nhất thì tiền phải tồn tại đã, chẳng lẽ trong thôn này, còn có manh mối gì mà ta bỏ sót?... Mẹ kiếp, rõ ràng là không thể nào!? Ta đường đường là người chuyên nghiệp đấy!"
Vương Lục tức giận đập bàn, thể hiện sự tự tin tuyệt đối vào năng lực chuyên môn của bản thân.
Ở trong Đào Nguyên thôn chuẩn bị ròng rã một tháng trời, tuy rằng không bước chân ra khỏi cửa, nhưng mọi thứ lớn nhỏ trong thôn đều nằm trong lòng bàn tay, không thể nào còn sót lại manh mối nào, nếu không thì hắn cũng không thể nào tạo ra được cái phương pháp cách thức lưu manh kia, thế nhưng hiện tại, rõ ràng đã đi đến đường cùng, nếu không thể tìm ra được lối thoát, Thăng Tiên chi lộ của hắn cũng chỉ đến đây là kết thúc.
"Mẹ kiếp, tiền trong núi, tiền trong núi... Rốt cuộc thì ở đâu mới có tiền trong núi chứ? Rõ ràng cả thôn này đều đã bị lục tung lên rồi, chẳng lẽ..."
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Vương Lục.
"Chậc, vậy mà lại quên mất người kia, tinh thần chuyên nghiệp của ta đang khóc đây này."
Sau đó, Vương Lục mang theo nụ cười tự giễu đi ra khỏi cửa, vừa hay nhìn thấy hai tên người dự thi thất bại đang đi ngang qua.
"Trùng hợp ghê, này, hai người họ hàng gần..."
Lời còn chưa dứt, một hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt đã tóm gọn lấy Vương Lục, sau đó nhanh như một cơn gió, trở lại căn phòng.
"Ta nói cho ngươi biết... Đủ rồi đấy, đừng có mỗi lần muốn gặp ta lại cố ý dùng mấy lời lẽ thô tục kia khiêu khích người khác!"
Vương Lục nói: "Ai bảo nhiệm vụ của Đào Nguyên thôn có lỗ hổng, ta cũng đâu muốn vậy."
Hắc ảnh gật đầu đồng tình: "Vậy thì, lần này ngươi đến tìm ta, chẳng lẽ là đã nghĩ thông rồi?"
Vương Lục cười nói: "Nói là đã nghĩ thông cũng được, tiền trong núi, ta đã tìm được rồi."
"Ồ?"
"Hừ hừ, lúc đầu ta quả thật đã rơi vào suy nghĩ sai lầm, cho rằng tiền trong núi thì chỉ có thể tìm trong Đào Nguyên thôn, sau đó mới phát hiện bản thân thật sự hồ đồ, rõ ràng mấu chốt của nhiệm vụ ẩn chính là ngươi - một người ngoài thôn, vậy mà ta lại không nghĩ đến một đạo lý đơn giản như vậy, tuy rằng Đào Nguyên thôn không có khái niệm tiền, nhưng ngươi - người muốn thu học phí của ta thì nhất định phải có."
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 148 |