Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến thắng của Đảng Sóc! 3

Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Hắc ảnh cũng cười: "Quả thật là đạo lý này."

"Cho nên, nhiệm vụ của ta chính là lấy được một văn tiền từ trên người ngươi."

"Ừ, suy nghĩ rất chính xác, nhưng một văn tiền này không dễ lấy như vậy đâu, cho dù ngươi bỏ ra một vạn lượng bạc, ta cũng sẽ không đổi cho ngươi."

"Yên tâm, cho dù ta có bán thận cũng không có một vạn lượng bạc, nhưng mà..."

Vương Lục vừa nói vừa cười, sau đó từ dưới gầm giường lấy ra một thứ.

Một chiếc hộp đựng thức ăn bằng gỗ lim vô cùng tinh xảo.

Nhìn thấy hộp đựng thức ăn, hắc ảnh dường như vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc đứng im tại chỗ, nhìn thấy cảnh tượng này, sự tự tin trong lòng Vương Lục từ tám phần tăng lên mười phần.

Cửa ải này, cuối cùng cũng đã vượt qua.

Hộp đựng thức ăn kia đương nhiên không phải là hộp đựng thức ăn bình thường, tuy rằng được chế tác vô cùng tinh xảo, nguyên liệu cũng rất quý giá, nhưng nếu chỉ là một chiếc hộp đựng thức ăn bình thường, cho dù là đồ cổ thời xa xưa, cũng không thể bán được một vạn lượng bạc, càng không cần phải nói đến việc dùng nó để đổi lấy một văn tiền trong Linh Kiếm sơn?

Trên thực tế, một văn tiền ở Linh Kiếm sơn là vô giá. Đừng nói là vàng bạc châu báu ở nhân gian... Cho dù là Tạ Càn Long - một công tử con nhà tu tiên thế gia, lấy pháp bảo mà bản thân mang theo bên người ra, chẳng lẽ hắc ảnh sẽ đổi một văn tiền kia cho hắn sao?

Hiển nhiên là không thể.

Nghĩ đến điều này, Vương Lục lập tức ý thức được, chỉ sợ rằng chỉ có đồ vật trong núi mới có thể đổi lấy được tiền trong núi, hơn nữa không thể là vật phàm tầm thường, bởi vì ở đây, những thứ tầm thường kia căn bản là không đáng giá một đồng.

Mà hộp cơm lại là vật bất thường, nói đến công hiệu cũng chẳng có gì lạ: Thực phẩm để vào trong đó, bất kể đã qua bao lâu, sắc, hương, vị đều không khác biệt mấy so với lúc mới cho vào, nói cho cùng cũng chỉ là một cái hộp bảo quản đồ ăn siêu cấp, chẳng thể sánh bằng Bạo Phong Bạo Vũ Phù của đám công tử bột, cũng không thể nào đáng giá vạn lượng bạc, thậm chí sau khi Vương Lục ăn sạch đồ ăn trong đó, hộp cơm này chẳng còn chút giá trị thực dụng nào, thế nhưng ở Đào Nguyên thôn này, nó lại chính là chìa khóa qua ải.

Lúc trước, khi bà chủ đưa hộp cơm cho hắn, hắn còn chưa nhận ra sự huyền diệu ẩn chứa trong đó, nhưng sau lại nghĩ đến, lời bà chủ nhắc nhở khi ấy rõ ràng là quá ư trực tiếp, một hộp cơm phải ăn đủ một tuần... Nếu không có công năng bảo quản, chẳng lẽ lại ăn cả nấm mốc hay sao?

Huống hồ từ sau khi hoàn thành chuỗi nhiệm vụ kia, lại giúp bà chủ vặt lông một mẻ lớn, vật bà chủ đưa cho hắn chưa bao giờ là phàm phẩm, một văn tiền mang ý trêu chọc kia giờ xem ra rất có thể liên quan đến nhiệm vụ ẩn của cả Thăng Tiên chi lộ, mà hộp cơm sau đó sao có thể chỉ là hộp cơm bình thường được?

Vương Lục vừa vỗ vỗ cái hộp cơm chẳng tầm thường này vừa cười nói: "Vật này bán rẻ cho ngươi, giá phải chăng một văn tiền, ngươi không đến nỗi không thu chứ?"

Bóng đen kia trầm mặc hồi lâu, thân thể ẩn trong sương mù đen, cũng không nhìn ra biểu tình lúc này ra sao.

Một lát sau, bóng đen kia hỏi: "Không ngờ ngươi lại tìm được thật, hộp cơm này... Ta nhận."

Đã nhận lấy rồi, cửa ải này của Vương Lục coi như là đã qua, đến lúc này, vị nhà mạo hiểm tự xưng chuyên nghiệp rốt cuộc không nhịn được cười lên.

Bóng đen cũng cười: "Ta chỉ thấy kỳ quái, ngay từ đầu ngươi đã liệu được bước này rồi sao?"

"Đương nhiên là không, ta chỉ là nhà mạo hiểm chuyên nghiệp, chứ đâu phải kẻ gian lận, không có xem hướng dẫn trước, ai mà ngờ được cái hộp cơm này cũng cất giấu bí mật - đồ ăn bên trong hai ba ngày là ta ăn hết rồi, mấy ngày sau chỉ đành nằm đói meo trên giường."

Bóng đen kia hỏi: "Ồ? Ngươi đã không phát hiện ra sự huyền diệu của hộp cơm này, tại sao lại mang nó đi xa như vậy?"

"Bởi vì bất kỳ nhà mạo hiểm chuyên nghiệp nào cũng đều thuộc họ nhà sóc, thích tích trữ."

Lúc rời khỏi Đào Nguyên thôn, trong thôn chỉ còn lại một mình Vương Lục, thực sự là kẻ cô đơn.

Bước ra khỏi hậu viện nhà trưởng thôn, nhìn ngôi làng trống không, Vương Lục trầm tư.

Hắn trầm tư chưa được bao lâu, sau lưng đã bị ai đó vỗ một cái, bóng đen cười nói.

"Còn nghĩ gì nữa, nhiệm vụ Đào Nguyên thôn đã hết hạn rồi, những kẻ không thể qua ải sớm đã bị đá ra ngoài rồi --- Linh Kiếm phái chúng ta không thể nuôi bọn họ cả đời được. Nhiệm vụ đã kết thúc, những người khác cũng không cần thiết phải tồn tại nữa --- duy trì trận pháp cũng cần phải tốn tiền đấy."

Bóng đen thản nhiên giải thích với vẻ mặt kinh ngạc của Vương Lục.

"Vận khí của ngươi không tệ, vừa vặn kịp thời hạn, chậm thêm một nén nhang nữa là ta phải đá ngươi ra ngoài rồi."

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn [Bản Dịch] của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.