Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi cố ý phải không! Ta muốn cáo buộc ngươi! 2

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Cầm trong tay Tiêu Vân cổ tiền này, đừng nói là làm linh vật cho Linh Kiếm phái, cho dù muốn Trưởng lão Thiên Kiếm đường làm linh vật cho hắn, trên lý thuyết cũng hoàn toàn có thể thực hiện được. Đương nhiên, nếu thật sự có người đưa ra loại yêu cầu vô lý này, Chưởng môn chân nhân cũng chỉ có thể liều thể diện, kiên quyết quỵt nợ --- trừ phi người được chọn làm linh vật là vị Ngũ trưởng lão kia, là thế không Chưởng môn chân nhân nhất định sẽ vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên, vấn đề mấu chốt hiện tại không phải là công dụng của đồng tiền cổ này thế nào, mà là, tại sao đồng tiền cổ này lại rơi vào tay Vương Lục. Tiêu Vân cổ tiền lưu truyền hiện nay chỉ có một đồng, nằm trong tay một người cực kỳ thân thiết với Chưởng môn, ngoài ra...

Cửu sư muội vô cùng nghi hoặc: "Chưởng môn sư huynh, con riêng của huynh à?"

Chưởng môn cũng đang buồn bực, đương nhiên hắn nhớ rõ Tiêu Vân cổ tiền kia, chính là do hắn tận tay giao cho người nọ ba năm trước, nhưng tại sao nó lại rơi vào tay Vương Lục? Nghĩ mãi không ra!

Nhưng nghĩ không ra cũng không sao, chuyện này chỉ cần hỏi một người là sẽ có đáp án.

Nghĩ đến đây, Chưởng môn liền kéo vị Trưởng lão tiền nhiệm đang đứng xem náo nhiệt ở cửa, sau đó hai người lắc mình đến đỉnh Tinh Thần phong.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"

Vị Trưởng lão tiền nhiệm bị túm đi bất ngờ cũng chính là Ngũ sư muội của Chưởng môn, nàng ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chuyện gì cơ!?"

Chưởng môn hỏi: "Chính là Vương Lục kia, tại sao hắn ta lại có Tiêu Vân cổ tiền của Tiểu Linh Nhi?"

Ngũ sư muội cười lạnh: "Đương nhiên là Tiểu Linh Nhi cho rồi, nếu không chẳng lẽ là bị ai cướp sao?"

"Tiểu Linh Nhi cho!? Chuyện này... Sao con bé có thể làm vậy chứ?" Chưởng môn hiển nhiên không thể tin nổi: "Cho dù con bé có chán ghét ta đến đâu, cũng không đến mức..."

Ngũ sư muội tiếp tục cười lạnh: "Huynh còn nhớ cái vụ cá cược của huynh với Tiểu Linh Nhi trước đại hội Thăng Tiên không? Nếu con bé có thể kiếm đủ năm triệu lượng bạc trước khi đại hội Thăng Tiên bắt đầu, huynh sẽ không can thiệp vào chuyện con bé kinh doanh quán trọ ở Linh Khê trấn nữa, nếu không con bé phải lên núi sống, sau đó kết quả cá cược thì ta không cần phải nói nữa... Mà Tiểu Linh Nhi có thể thắng được vụ cá cược đó là nhờ tiểu tử kia giúp đỡ, cho nên con bé rất ưu ái hắn ta, hận không thể gặp mặt hắn ta trên núi. Hơn nữa huynh cũng biết con bé chán ghét huynh, vậy thì một đồng tiền cổ có là gì?"

"Chuyện này..." Chưởng môn nhất thời nghẹn họng, qua một lúc lâu, hắn ta mới hỏi tiếp: "Vậy còn muội? Muội cứ trơ mắt nhìn tiểu tử kia..."

Kết quả lời còn chưa dứt, Ngũ sư muội đã nổi giận: "Còn không phải là do lão ngốc huynh phá đám từ trong sao? Muội ở Đào Nguyên thôn liều cả mặt mũi cũng muốn thu hồi đồng tiền cổ đó, kết quả huynh không những ngăn cản muội, còn khấu trừ cả bổng lộc của muội, có đúng không!?"

"... Àii, ai mà ngờ được muội thật sự muốn làm chuyện đứng đắn chứ, hơn nữa lời muội nói nghe thì hay lắm, nhưng thật ra là muốn lừa lấy Tiêu Vân cổ tiền của Tiểu Linh Nhi để tự mình sử dụng thôi."

Ngũ sư muội tức giận lật bàn: "Chết tiệt, huynh đừng có tỏ vẻ hiểu rõ muội như vậy... Không đúng, huynh đừng có làm chuyện sai trái rồi lại trốn tránh trách nhiệm!"

Chuyện này đích thực là Chưởng môn làm sai, hắn ta cũng không tiện cãi chày cãi cối nữa, đành phải chuyển chủ đề: "Nói đi cũng phải nói lại, Vương Lục này rất lợi hại, so với hắn ta, Vương Trung căn bản không có phong thái của Thiên mệnh chi tử."

Câu nói vốn chỉ dùng để chuyển chủ đề, không ngờ sau khi nói xong, Ngũ sư muội lại dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Dù là Phong Ngâm Chân Nhân có tu vi Hóa Thần cũng bị nhìn đến mức trong lòng bồn chồn: "Ặc, làm sao thế?"

"Huynh... Nghe ai nói Vương Trung là Thiên mệnh chi tử?"

"Hả? Không phải muội nói sao?"

"Xì! Ta nói Vương Trung là Thiên mệnh chi tử khi nào? Nhìn bộ dạng của hắn ta cũng biết không có khả năng rồi! Phải bi kịch đến mức nào thì mới để hắn ta làm Thiên mệnh chi tử chứ!? Ta nói huynh sao lại giống như tên ngốc nhìn hắn ta lâu như vậy, thì ra huynh coi Vương Trung là Thiên mệnh chi tử!"

Chưởng môn cũng sốt ruột: "Nói đùa, chẳng phải muội nói muốn thiết kế cửa ải ở Linh Khê trấn, chỉ có Thiên mệnh chi tử mới có thể phá giải, sau đó..."

Sau đó Ngũ sư muội càng sốt ruột hơn: "Đúng vậy, sau đó không phải bị tên ngốc kia phá giải rồi sao?"

Chưởng môn trợn trừng mắt: "Hả? Người phá giải cửa ải không phải Vương Trung sao?"

Ngũ sư muội đập bàn đứng dậy: "Vương Trung cái con khỉ! Rốt cuộc huynh xuyên không từ đâu đến thế hả? Nói mau, Chưởng môn thật sự đang ở đâu!?"

Lần này, Chưởng môn ngược lại bình tĩnh trở lại, hắn ta vội vàng chải chuốt lại trí nhớ một lần nữa, rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn [Bản Dịch] của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.