Tu vi cao, tố chất càng phải cao! 1
Ngày lại ngày, tháng lại tháng, xuân đi thu đến, nháy mắt đã hai năm trôi qua.
Linh Kiếm sơn, Vô Tướng phong vẫn sừng sững nơi ấy, dãy núi lởm chởm như chó gặm, hai năm cũng chẳng lưu lại được dấu vết gì. Nhưng mỗi sớm mai, khi gió mát thổi qua, ánh ban mai rọi xuống, nơi u tịch này lại có thêm vài phần sinh khí so với hai năm trước.
Trong thung lũng là con đường mòn quanh co uốn lượn, một thiếu niên mặc đạo bào đỏ trắng đang chạy dọc theo con đường. Tốc độ không nhanh, nhưng từng bước chân lại vững vàng, chắc chắn.
Hơn nửa canh giờ sau, thiếu niên đã chạy quanh Vô Tướng phong một vòng, sau đó men theo bậc đá quay về căn nhà gỗ nhỏ của mình, nằm giữa vùng đất bằng phẳng trong thung lũng.
"Sư phụ, con luyện tập buổi sáng xong rồi, xin người ban cơm."
Trong nhà vắng lặng như tờ.
Thiếu niên thở dài, tự mình đẩy cửa bước vào. Trong nhà, bàn ăn đã được bày sẵn một bát cháo loãng, một đĩa rau xanh, một đĩa thịt luộc - tất cả đều đã nguội ngắt. Còn vị sư phụ đại nhân "hòa ái dễ gần, bao ăn bao ở" của hắn, đang say bí tỉ trong phòng ngủ, nằm như con chó chết.
Thiếu niên nhíu mày, đi đến bên giường, khịt khịt mũi, bực bội mắng: "Ta điên mất, đây là Hàn Linh Tuyền tam phẩm đấy à... Năm trăm linh thạch một bình, tháng này ả lại định tìm chưởng môn nợ nần nữa đây? Bảo sao dạo này thức ăn nhạt nhẽo, thiếu thốn thế, con mợ nó, dám lấy tiền của ta đi mua rượu!"
Mắng thì mắng, nhưng hai năm qua, thiếu niên cũng đã quen với tình cảnh này. Hắn vội vàng ăn nốt bữa sáng vô vị rồi trở về phòng, bắt đầu bài tập tu luyện hàng ngày.
Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, một giường, một bàn, một ghế, ngoài ra còn có một thùng gỗ lớn. Trong thùng chứa đầy nước sạch, vài nhánh thảo dược nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Thiếu niên cởi bỏ đạo bào, trần truồng bước vào thùng gỗ. Cái lạnh cuối thu đã lan vào nước, nhưng hắn không hề nao núng, cứ thế yên lặng ngâm mình, không nói một lời.
Tắm thuốc là do sư phụ sắp đặt, dụng ý hắn không rõ, thành phần thuốc cũng không rõ, hiệu quả lại càng không rõ... Nhưng sư phụ ngàn dặn vạn dò, đây là môn học quan trọng, không thể lơ là.
Một nén nhang sau, thiếu niên bước ra khỏi thùng gỗ, lau khô người, mặc lại đạo bào rồi đẩy cửa đi ra.
Tu luyện ở Vô Tướng phong đã xong, điểm đến tiếp theo là Phiêu Miểu phong. Vương Lục chạy dọc theo con đường núi gập ghềnh, không bao lâu đã đến chân Phiêu Miểu phong. Hai người trẻ tuổi mặc đạo bào đen trắng đang đứng thẳng tắp như cây tùng, canh giữ lối lên núi.
Vương Lục đã ở Linh Kiếm phái được hai năm, ra ra vào vào không ít, nhận ra hai người này là đệ tử Phiêu Miểu phong, đang làm nhiệm vụ thường ngày của sư môn. Đệ tử Linh Kiếm phái có chút ít tư cách đều được phân công nhiệm vụ như thu thập dược liệu, canh giữ sơn môn, luyện chế đan dược... Đây là một khâu tu hành tất yếu của môn phái.
Hai người này nhập môn sớm hơn Vương Lục nhiều năm, đều đã Trúc Cơ đại thành, người lớn tuổi hơn thậm chí sắp đạt đến Hư Đan cảnh. Nếu theo tiêu chuẩn tu tiên giới mà nói, bọn họ có thể được coi là thiên tài, bối phân khác biệt, nhưng theo quy củ của Linh Kiếm phái, trừ phi tu thành Kim Đan, được gọi là Chân Nhân, còn không, mọi đệ tử nội môn khi gặp đệ tử chân truyền, bất kể nhập môn sớm hay muộn, đều phải gọi một tiếng sư huynh, cũng như đệ tử ngoại môn khi gặp đệ tử nội môn vậy.
Vì thế, khi thấy Vương Lục mặc đạo bào đỏ trắng, hai người vội vàng chắp tay hành lễ.
"Vương Lục sư huynh, huynh muốn dùng Súc Địa trận lên núi sao?"
Vương Lục chắp tay cười đáp: "Ừm."
Nói rồi, hắn đi thẳng về phía trước. Một bước vượt qua khoảng cách xa xôi, trong nháy mắt đã đến Đằng Vân đường trên Phiêu Miểu phong.
Đằng Vân đường nằm trên sườn núi bằng phẳng của Phiêu Miểu phong, là nơi tu hành quan trọng của tất cả đệ tử Linh Kiếm phái. Bất kể là nội môn, ngoại môn hay chân truyền, đều phải đến Đằng Vân đường để học tập những môn học quan trọng.
Môn học văn hóa.
Đây cũng là điều khiến Vương Lục ngạc nhiên sau khi nhập môn. Trước kia, hắn vẫn tưởng tu tiên giới là nơi mạnh được yếu thua, quyết đoán tàn nhẫn, các môn phái đều dốc sức thúc đẩy đệ tử tu luyện, tranh đoạt tài nguyên, củng cố thế lực. Linh Kiếm phái là một trong Ngũ Tuyệt của Vạn Tiên Minh, lại càng phải nỗ lực hơn nữa…
Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Vương Lục vừa nhập môn chưa được hai ngày đã bị đưa đến Đằng Vân đường, cùng với đám đạo bào xanh trắng, đen trắng học tập văn hóa. Nội dung thì vô cùng phong phú, ngoài đọc sách viết chữ cơ bản, còn có toán học logic, ngoại ngữ, lịch sử Cửu Châu, lễ nghi tu tiên…
Linh Kiếm phái gọi đây là giáo dục tố chất. Rất nhiều môn phái trong tu tiên giới chỉ coi trọng tu vi cảnh giới, pháp lực cao thâm, suốt ngày chỉ biết bế quan tu luyện, rèn luyện pháp thuật, mà bỏ quên mất tố chất toàn diện của người tu hành.
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 142 |