Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu vi cao, tố chất càng phải cao! 2

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Nói đến tố chất toàn diện có vẻ trừu tượng, nhưng chỉ cần lấy vài ví dụ là hiểu ngay. Ví dụ như kiến thức lịch sử, người ta hỏi ngươi Thượng Cổ tam đại tiên quốc là những quốc gia nào, ngươi mà trả lời là "Mã – Thái – Tân" thì xác định là bị chưởng hình trưởng lão cho ăn hành.

Hay là môn lễ nghi, nếu ngươi đi khoe khoang với người của Ngự Thú tông là thịt chó ngon thế nào, mời người của Chân Giáo chủ ăn thịt lợn thì đúng là tự tìm đường chết.

Còn về địa lý Cửu Châu, sau này ngươi xuống núi rèn luyện, phải biết nơi nào có tài nguyên gì, nơi nào có khả năng tồn tại động phủ, nơi nào là hang ổ của yêu quái… Nếu không phân biệt rõ ràng, lỡ đâm đầu vào khu vực của Côn Luân nô, bị người ta hành cho sống dở chết dở thì cũng không phải là chuyện lạ.

Hiện nay, tu sĩ cảnh giới cao nhưng đầu óc thì có vấn đề trong tu tiên giới nhiều vô số kể, nhưng Linh Kiếm phái lại khinh thường làm như vậy. Lời của chưởng môn là: "Tu vi phải cao, tố chất càng phải cao!". Còn Ngũ trưởng lão thì nói: "Cho dù tu vi của các ngươi không bằng Thịnh Kinh tiên môn hay Côn Luân tiên sơn, nhưng ít ra còn có tố chất để mà khoe khoang, không đến nỗi mất mặt ở đại hội Vạn Tiên Minh."

Bất luận như thế nào, giáo dục tố chất là kế hoạch trăm năm của Linh Kiếm phái, đã được triển khai và quán triệt một cách toàn diện, hình thành một hệ thống giáo dục hoàn chỉnh. Cho dù các đệ tử có không hiểu, thậm chí là phản đối thì cũng phải cắn răng mà học.

Đương nhiên, Vương Lục lại rất thích thú với những môn học này.

Lý do rất đơn giản, thành tích của hắn luôn đứng đầu lớp. Từ thi, từ, kinh, nghĩa mà Vương Lục đã thuộc làu làu từ năm mười tuổi, cho đến môn nữ công gia chánh khiến vô số nam tu sĩ đau đầu, Vương Lục đều đạt điểm tối đa. Theo lời của hắn thì đây là "tinh thần cầu tiến", còn trong mắt các nam đệ tử khác, đây là "thủ đoạn lấy lòng các sư tỷ, sư muội".

Trên thực tế, không ít người phản đối giáo dục tố chất, đặc biệt là những tân đệ tử cùng lứa với Vương Lục, bọn họ rất bất mãn với hắn, thậm chí là căm hận.

Có người cho rằng, đã là môn phái tu tiên, tu vi mới là tất cả, thành tích môn văn hóa tốt cũng chẳng để làm gì.

Hoàn toàn sai lầm! Bởi vì thành tích môn văn hóa chính là thể hiện trí tuệ! Cùng là đệ tử đồng lứa, thành tích khác nhau một trời một vực, chẳng phải là nói bọn họ chỉ là lũ "khỉ" so với Vương Lục?

"Ha ha, ta vừa mới dẫn khí nhập thể thành công, đã là tu sĩ Luyện Khí rồi đấy, ngươi thì sao?"

"Chào khỉ."

"... Sư phụ vừa ban thưởng cho ta một kiện pháp khí bát phẩm, sư phụ ngươi cho ngươi cái gì?"

"Chào khỉ."

"... Ta vừa học được một môn thần hành thuật!"

"Chào thần hành khỉ."

Là học bá Linh Kiếm phái, Vương Lục đã quá quen với những màn đấu khẩu như vậy, thậm chí còn rất thích thú. Đối thủ lớn nhất của hắn chính là vị thái tử Đại Minh quốc kia, hai năm qua, hai người đấu đá không ngừng, số lần cãi vã có lẽ đã vượt quá tất cả các vì sao trên trời.

Nhưng hôm nay, khi Vương Lục đến Đằng Vân đường, lại không thấy bóng dáng Chu Tần đâu. Hôm nay là buổi học lịch sử Cửu Châu chuyên sâu, chỉ có những ai đạt điểm Giáp trở lên ở lớp lịch sử Cửu Châu cao cấp mới được tham gia. Mà những đệ tử đồng lứa với Vương Lục, vẫn chưa có ai đạt được đến trình độ đó, thường phải học đi học lại lớp cao cấp hai, ba lần mới đạt.

Còn những đệ tử có thâm niên trong môn phái, không ít người am hiểu lịch sử. Khi Vương Lục đến nơi, trong Đằng Vân đường đã có khoảng hai, ba mươi người, đều là học viên lớp lịch sử chuyên sâu.

Không phải ai trong số họ cũng yêu thích lịch sử, nhưng Linh Kiếm phái đưa ra rất nhiều ưu đãi cho những ai học giỏi môn văn hóa. Ví dụ như môn lịch sử Cửu Châu chuyên sâu này, nếu thông qua được kỳ thi, sẽ được nhận năm trăm điểm cống hiến, có thể đổi lấy một kiện pháp khí thượng phẩm. Còn nếu đạt điểm Giáp thì số điểm thưởng còn cao hơn nữa.

Vương Lục vừa thầm tính toán số điểm cống hiến khổng lồ của mình, vừa bước vào trong. Trong sảnh, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, có thể chứa được bảy, tám mươi người, nhưng đương nhiên là không thể ngồi kín chỗ. Ngoài ba, bốn đệ tử nội môn mặc đạo bào đen trắng, còn lại đa số là đệ tử ngoại môn đến từ Tiêu Dao phong, mặc đạo bào xanh trắng.

Đệ tử nội môn và ngoại môn có sự khác biệt, nội môn đệ tử có nhiều cách để kiếm điểm cống hiến hơn, vì vậy không mấy coi trọng môn văn hóa. Mặc dù Linh Kiếm phái yêu cầu đệ tử nội môn phải đạt đến trình độ nhất định ở tất cả các môn học, nhưng cũng không quá khắt khe. Những người đến học lớp chuyên sâu, hoặc là thực sự yêu thích lịch sử, hoặc là muốn kiếm điểm cống hiến, hoặc là… những kẻ muốn thể hiện trí thông minh hơn người như Vương Lục.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn [Bản Dịch] của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.