Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư phụ, xin nhận đồ nhi một lạy! 1

Phiên bản Dịch · 1080 chữ

Bà chủ bĩu môi: "Dù sao thì, so với tên Không Linh Căn suốt hai năm qua chỉ biết chạy việt dã là ngươi, bọn họ xem như vẫn còn có chút tiến bộ..."

"Khốn kiếp, ta là học bá đấy có được không, làm ơn tôn trọng ta một chút."

Nhưng ngay cả Vương Lục cũng nói câu này một cách uể oải.

Môn phái tu tiên, cho dù có nhấn mạnh giáo dục toàn diện đến đâu, thì nền tảng vẫn là tu hành tiên đạo, mà tiến độ tu hành của Vương Lục, quả thực là thê thảm không nỡ nhìn.

Nói rõ một chút.

Theo dự tính ban đầu của Vương Lục, thân là đệ tử chân truyền của ngũ đại tông phái, lẽ ra mỗi bữa ăn đều có thiên tài địa bảo, sau bữa ăn sẽ có trưởng lão thâm niên giúp hắn đả thông kinh mạch, truyền công lực, sau đó được tự do đọc bí tịch đỉnh cấp, tu luyện tiên pháp thượng cổ nhất phẩm thậm chí là siêu phẩm, sau đó ba năm Luyện Khí, ba năm Trúc Cơ, ba năm Kim Đan... Mười năm sau sẽ biến thành Kim Đan chân nhân. Nhưng trên thực tế đó hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.

Ngay từ bước đầu tiên đã hoàn toàn sai lầm, hai năm đầu tiên gia nhập Linh Kiếm phái, ngoại trừ tu luyện công pháp cơ bản ra thì vẫn là tu luyện công pháp cơ bản. Là một cổ phái nổi danh trong giới tu tiên, Linh Kiếm phái yêu cầu rất nghiêm khắc về công pháp cơ bản của đệ tử. Tu sĩ của những môn phái bình thường tu hành, đều là trực tiếp bắt đầu từ Luyện Khí kỳ, dẫn khí nhập thể, khí chuyển động trong kinh mạch, chu thiên tuần hoàn... Cho đến khi Luyện Khí đại thành, mới thử Trúc Cơ. Thế nhưng Linh Kiếm phái lại thêm một giai đoạn Đoán Thể kỳ trước Luyện Khí kỳ. Đúng như tên gọi, chính là rèn luyện thân thể, các tân tu sĩ phải rèn luyện thân thể đến cảnh giới Tiên Thiên võ sư, sau đó mới bắt đầu hấp thu linh khí của trời đất, chính thức tu hành. Lý do cũng rất đơn giản - củng cố nền móng.

Bước này không hiếm thấy trong các cổ phái, ví dụ như Côn Luân tiên sơn, và một số tông phái có nội tình thâm hậu khác đều làm như vậy, dù sao cũng không mất nhiều thời gian. Ở phàm gian, cho dù là đệ tử có thiên phú hàng đầu được bồi dưỡng trong môn phái võ học đứng đầu, muốn đạt đến Tiên Thiên võ sư cũng phải mất mười năm. Nhưng đương nhiên là môn phái tu tiên sẽ nhanh hơn nhiều, mà Ngũ Tuyệt của Vạn Tiên Minh còn nhanh hơn nữa, đám người áo trắng áo đen của Phiêu Miểu phong, thông thường trong vòng hai, ba năm là có thể hoàn thành.

Thân là truyền nhân áo đỏ của Linh Kiếm phái, lẽ ra tốc độ tu luyện của Vương Lục phải nhanh hơn so với đám người áo trắng áo đen bình thường, thế nhưng hai năm trôi qua, ngoài việc có sức chịu đựng siêu phàm, chạy mãi không chết ra thì dường như Vương Lục không có biến hóa gì lớn, chẳng những không thể dùng nắm đấm phá bia đá, cũng không thể đạp tuyết vô ngân, phi thân trên mặt nước.

Nói cũng vô lý, võ lâm cao thủ nhà ai mà luyện tập bằng cách chạy bộ? Ít nhất cũng phải chống đẩy và gập bụng một trăm cái, ba năm sau mới có thể trở thành Onepunch-Man được chứ? Nhưng vấn đề là ở chỗ này, những tên áo trắng áo đen áo xanh khác, ít ra còn có thể nhận được sự chỉ dạy của các sư huynh sư tỷ có kinh nghiệm trong môn phái, thỉnh thoảng còn được nghe các vị trưởng lão giảng bài, nào là Hàng Ma La Hán Quyền, nào là Bát Hoang Lục Hợp Công... Những môn võ công mà phàm nhân tha thiết ước mơ, ở Linh Kiếm Sơn lại giống như khoai tây cải trắng, có ở khắp mọi nơi.

Thế nhưng Vương Lục thì không được, hắn là đệ tử chân truyền, ngoại trừ những khóa học văn hóa ra, thì việc tu hành đều do một tay sư phụ hắn, Ngũ trưởng lão đại nhân, phụ trách! Mà Ngũ trưởng lão có chăm chỉ dạy học, có tâm huyết bồi dưỡng người hay không... chuyện đó tuyệt đối không thể nào.

Hai năm qua, Vương Lục tận mắt chứng kiến đám người áo xanh áo trắng áo đen cùng lứa với hắn từ những thiếu niên vô danh, từng bước một biến thành cao thủ võ lâm, tên Chu Tần tiến bộ nhanh nhất thậm chí còn luyện thành Giáng Long Thập Bát Chưởng, sức chiến đấu còn hơn cả Tiên Thiên võ sư bình thường! Còn thành tích tốt nhất của Vương Lục là dựa vào sức chịu đựng vô song cùng năng lực chạy việt dã, ở Vô Tướng phong đã chạy đến mức một con khỉ hoang phải bò lăn ra đất thở hổn hển...

Bất kể là chênh lệch này là do sư phụ Ngũ trưởng lão quá ngốc, hay là do sư phụ Ngũ trưởng lão quá ngốc, tóm lại hiện trạng chính là, trong số các đệ tử gia nhập môn phái vào năm 6343 lịch Cửu Châu, Vương Lục là kẻ kỳ quái nhất. Địa vị của hắn cao nhất, tu vi thấp nhất, khổ nỗi lại là học bá, dưới tác động của rất nhiều nguyên nhân như ghen ghét đố kỵ, thế thì việc thường ngày xảy ra va chạm là điều khó tránh khỏi. Nhóm người lấy Chu Tần cầm đầu thường xuyên chế giễu Vương Lục là kẻ vô dụng, Vương Lục cũng không chút khách khí phê bình dung lượng não bọn họ thấp kém, tương lai chỉ xứng làm đỉnh lô hoặc công cụ để thỏa mãn dục vọng cho người khác... Tóm lại là đấu võ mồm. Đương nhiên, nếu nói về khoản đấu võ mồm, thì thành tích của Vương Lục luôn dẫn đầu, nhưng hắn thật sự không cảm thấy việc này có gì thú vị.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn [Bản Dịch] của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.