Thay tâm
Đường phố tấp nập, thị trấn tuy nhỏ nhưng không thể nói là không náo nhiệt, đây là con đường huyết mạch, nơi các thương nhân của Thanh Quy quốc qua lại với các quốc gia khác.
Sở dĩ gọi Thanh Quy là vì quốc gia này được xây dựng trong một thung lũng, bao xung quanh là đồi cao với vô số cánh rừng trải khắp, nhìn trên cao, quốc gia này như đang được bảo bọc bởi rừng già nên gọi là Thanh Quy, khu rừng cũng có tên gọi riêng, Quy Thuẫn. Địa hình hiểm trở, đây là con đường duy nhất có thể ra vào một cách an toàn, nhưng cũng nhờ thế mà quốc gia này mới có thể trường tồn hàng vạn năm, chỉ cần đóng quân ở đây hoặc mai phục là có thể đánh đuổi hết tất cả giặc ngoại xâm, có thể nói ngoại bất xuất, ngoại bất nhập. Những điều này Mạc Chương đã từng đọc được trong sách.
Về Mạc Chương, sau khi đi chơi thỏa thích, hắn hiện giờ đang trên đường đi về căn chòi rách của mình, nghĩ về căn chòi tàn tạ Mạc Chương không khỏi buồn rầu
"Thứ này mà được gọi là nhà à? Chỉ cần gió lớn một chút thì coi như một mảnh cũng không còn, không được không được, an cư rồi mới lạc nghiệp"
Thế là Mạc Chương không biết từ đâu lôi ra cây rìu lớn rồi chạy vào rừng, hắn dự tính tự mình chặt cây đốn gỗ rồi dựng nhà, nhưng tên công tử mọt sách vô công rỗi nghề như Mạc Chương vốn làm gì có khí lực, huống hồ hắn cũng chỉ là một phàm nhân không hơn không kém.
Loay hoay một lúc, Mạc Chương đành từ bỏ ý định đốn cây, vốn đang phân vân có nên thuê thợ xây nhà hay không, đỉnh đầu Mạc Chương xuất hiện cảm giác đau điếng.
"Gì đây? Nông lâm ngư nghiệp? Cái quỷ gì?"
Chỉ thấy Mạc Chương vừa xoa cái đầu đã sưng một cục vừa cầm trong tay cuốn sách cổ lão, bản thân là người nghiện sách, hắn không do dự mở ra đọc thử
"Nhóc con"
Âm thanh không những vang dội mà còn vô cùng uy lực khiến cho Mạc Chương khựng lại không dám động đậy.
Trong khu rừng âm u bỗng nhiên xuất hiện một người trung niên, tay cầm đinh ba vàng. Có điều người này mình đầy thương tích, đi không ra đi, mà lết cũng không ra lết. Sau khi Mạc Chương yên phận, hắn cũng không di chuyển mà cắm đinh ba xuống đất trầm giọng nói
"Nhóc con, ngươi phải kế thừa ý chí của ta, huyết mạch của ta"
Mạc Chương thản nhiên không nói, không biết lúc nào hắn đã cầm trong tay cuốn sách dày cui giấu sau lưng
"Thằng cha này điên rồi, nếu hắn có động tĩnh gì mình sẽ ra tay trước", "tên này bị thương có vẻ nặng, lỡ như mình xử hắn ngay tại đây luôn thì sao? Mình sẽ giấu xác hắn theo như trong truyện, chắc chắn sẽ không ai biết, quá kích thích"
Mạc Chương liên tưởng tới cảnh tên đồ tể giết cả tộc sau đó giấu xác bằng những biện pháp không ai ngờ tới trong bộ tiểu thuyết mà hắn đã đọc.
Nếu người của Mạc gia mà biết Mạc Chương có suy nghĩ biến thái này thì chắc chắn họ sẽ cảm thấy may mắn.
Bất ngờ, tên kia sử dụng bàn tay thô ráp cắm thẳng vào ngực mình, moi ra quả tim vẫn còn đập thình thịch.
Mạc Chương nhìn thấy hành động này mà hết hồn, cảnh tượng quá là kinh dị, hắn chưa bao giờ được đọc qua.
Chưa kịp hoàn hồn, tên này cầm quả tim be bét máu me cắm vào ngực Mạc Chương, sau đó trời đất quay cuồng, tối sầm lại...
...
Trong không gian tối tăm, có một điểm sáng xuất hiện như sao trời vừa lóe lên, điểm sáng ấy dần to ra rồi hiện lên hình ảnh của một đứa bé tay cầm sách, xung quanh là bốn bức tường cao. Rất lâu sau, trong không gian yên tĩnh lạ thường, đứa nhóc ấy vẫn đang đọc sách, trang này qua trang khác, cuốn này qua cuốn khác, cuối cùng chồng sách đã bị đọc sạch sẽ không chừa một chữ nào, đứa bé thở dài rồi sau đó hình ảnh chợt tắt.
"Chương nhi, cha mẹ ngươi đã bị bệnh qua đời"
"Ta biết rồi"
"Chương nhi, ngươi tư chất bình thường, không thể tu luyện thành võ giả"
"Ta đã biết"
"Mạc Chương a, ngươi chỉ là tên phế vật, ngươi là gánh nặng của cả gia tộc, đồ vô tích sự"
"Ta hiểu"
Trong không gian tối tăm tĩnh mịch, từng câu từng chữ tựa như tiếng chuông vang dội khắp nơi.
Bỗng nhiên mọi thứ im lặng một lần nữa
"Thình thịch, thình thịch--"
Tiếng tim ai đập vang lên, tuy chỉ là tiếng tim đập nhưng cảm giác như nó chỉ đập vì đó là bổn phận của nó, quả tim mặc dù luôn có dòng máu nóng liên tục chảy bên trong nhưng từ bao giờ đã nguội lạnh, có lẽ là rất lâu.
...
Bên ngoài
"Nhóc con, tâm của ngươi đủ lạnh a"
Ngươi này cầm trái tim yếu ớt, tay chống vào chiếc đinh ba để đứng vững, đáng nói, da thịt hắn dần dần biến thành dòng cát chảy xuống đất, hình ảnh cuối cùng thấy được là gương mặt tên này giãn ra, nở nụ cười thỏa mãn nở trên môi rồi cả cơ thể hóa thành tro bụi bay đi.
Lúc này, hiện tượng lạ xảy ra, trong dòng cát bụi đang bị gió cuốn đi ấy có một luồng sáng bay ngược chiều gió cuối cùng hòa vào cuốn sách cổ đang nằm trên đất, sau đó nó bắn ra tia sáng vào "vũ khí" của Mạc Chương- cuốn sách dày cui trộm được chưa kịp đọc, rung bần bật một lúc rồi im hơi lặng tiếng.
Mạc Chương đã hôn mê.
Tiếng chim rừng hót, tiếng lá cây xào xạc như đang chào đón một Mạc Chương hoàn toàn mới.
Truyện Thương Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | kakaJoJ |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |