Chương 10 : Khám Phá Bản Ngã
- Chọn? Để làm gì? Tôi cố hét lên, nhưng không có lời đáp. Thay vì điều gì đó nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng, một luồng sức mạnh khổng lồ bùng nổ, ào ạt tràn vào từng ngóc ngách, từng tế bào trong cơ thể tôi, làm rạo rực từng mạch máu.
Tôi cảm thấy như mình đang dần lắng xuống, không phải chỉ theo nghĩa đen mà theo một cách sâu sắc và tinh tế hơn rất nhiều: bản ngã của tôi, từ những cảm xúc và suy nghĩ thường nhật, dường như đang hòa quyện vào một thực tại vĩ đại hơn, nguyên sơ hơn, và bao la hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng.
Khi cơn lốc cuồng nộ cuối cùng lụi tàn, tôi cảm thấy kiệt sức, ngã quỵ xuống mặt đất, cơ thể thấm mệt sau những giây phút căng thẳng. Viên ngọc Nước vẫn lơ lửng trước mặt tôi, như một vật thể kỳ diệu mà tôi không thể rời mắt. Nhưng giờ đây, ánh sáng hồn nhiên đầy sức sống của nó đã chuyển sang một vẻ dịu dàng, yếu ớt, mang theo sự mong manh như chính tâm trạng của tôi lúc này. Tôi cảm nhận một cách rõ ràng một mối liên kết kỳ diệu đang hiện hữu – một sợi dây vô hình gắn chặt giữa tôi và viên ngọc, như thể chúng tôi là một phần không thể tách rời trong một câu chuyện cổ tích. Mối ràng buộc ấy ngày càng thắt chặt hơn, càng lúc càng chặt chẽ, dù tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể cắt đứt được. Sự gắn kết đó làm tôi nhận ra rằng, có những điều trong cuộc sống mà ta không thể dễ dàng buông bỏ, dù chúng có mang đến sự lo lắng hay khó khăn.
Tôi từ từ ngồi dậy, đôi tay tôi run rẩy nhẹ nhàng khi chạm vào viên ngọc lấp lánh mà tôi đã phát hiện. Cảm giác lạnh lẽo mà tôi từng cảm nhận từ viên ngọc ấy giờ đây đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho một hơi ấm lạ thường và dễ chịu. Nó như một bức màn êm ái vây quanh tôi, như thể viên ngọc đang thì thầm an ủi tâm hồn tôi, xoa dịu những nỗi lo lắng và đau thương mà tôi đã mang theo.
Bất chợt, ánh sáng từ viên ngọc bùng lên mạnh mẽ, phát ra một luồng rực rỡ không thể tưởng tượng được, như thể nó có một sức mạnh huyền bí, tỏa sáng hướng về phía chân trời xa xăm. Ánh sáng ấy giống như một ngọn đèn dẫn đường trong đêm tối, nhẹ nhàng mời gọi tôi tiến bước theo nó, như thể nhấn mạnh rằng có những điều tuyệt vời đang chờ đợi tôi ở phía trước. Tôi cảm thấy lòng mình tràn đầy hi vọng và quyết tâm, như thể viên ngọc muốn dẫn lối tôi đến những chân trời mới, mở ra những khám phá kỳ diệu trong cuộc sống.
- Có vẻ như là chưa xong việc. Tôi cầm lấy viên ngọc, đứng lên và bước đi.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc hòa vào một màu xanh thẫm kỳ bí, như thể tôi đang lạc vào một thế giới ngẩm ngầm dưới lòng đại dương. Khung cảnh mờ mịt, tôi không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ cảm nhận được những dòng nước mát lạnh ập vào mình. Đột nhiên, ánh sáng rực rỡ như thể phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng, doi lên chói lòa đến nỗi tôi phải nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt, tôi phát hiện mình đã thoát khỏi cái xoáy nước bí ẩn, trở về bên cạnh Akkio và Xavier. Cả hai dường như im lặng, nhưng trong đôi mắt họ ẩn chứa nỗi lo âu mà lời nói không thể diễn tả. Họ nhận ra điều gì đó đã thay đổi trong tôi, mặc dù tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
-Cậu ổn không, Linda? Giọng nói của Akkio dịu dàng nhưng không giấu được sự lo ngại.
- Ổn... Tôi thều thào, nhưng ngay cả bản thân cũng không tin vào lời mình.
Chúng tôi tình cờ lạc vào một vùng biển bao la và tĩnh lặng, nơi không khí trong lành như hơi thở của chính đại dương và những con sóng vỗ về vang vọng bên tai, tạo nên một khung cảnh thật sự bình yên. Tại đây, chúng tôi gặp trò chuyện với hai người kỳ lạ, mang trong mình những dấu hiệu đặc trưng của loài sinh vật lai giữa người và cá đã tuyệt chủng hơn 10.000 năm trước. Họ tự giới thiệu với chúng tôi, lần lượt là Deep và Xalina, những người bảo vệ vùng nước này với tất cả nhiệt huyết và tình yêu của họ. Khi bầu trời bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn và ánh sáng mặt trời từ từ lặn sâu sau những con sóng lấp lánh, nỗi buồn mơ hồ dâng trào trong lòng chúng tôi khi nghĩ đến việc phải rời xa nơi kỳ diệu này. Vì thế, chúng tôi ngỏ lời với Deep và Xalina, và họ cho phép chúng tôi ở lại qua đêm.
- Mình cảm nhận được sự xung đột trong cô, Linda, đúng như cô ta nói . Xalina thì thầm nhưng tôi nghe thấy, đôi mắt màu ngọc trai soi thấu tâm can tôi.
Hai người đã dẫn chúng tôi đến một ngôi nhà kỳ diệu nằm sâu thẳm dưới đáy đại dương, nơi không khí vẫn tự do lưu thông, cho phép chúng tôi thở giữa muôn vàn làn sóng biển bao quanh. Chúng tôi băng qua một đường hầm dài và uốn khúc, từng bước chân như mở ra một không gian huyền bí và kỳ diệu. Ngôi nhà được bao bọc trong một lớp vỏ trong suốt, giống như một chiếc kén lấp lánh, bảo vệ nó khỏi những ảnh hưởng của thế giới bên ngoài. Ánh sáng xanh rực rỡ từ những rạn san hô đa dạng đang nở rộ khắp nơi, chiếu rọi và phản chiếu lên bề mặt lớp vỏ, tạo nên những hiệu ứng ánh sáng tuyệt đẹp và huyền ảo khiến lòng người xao xuyến. Tại đây, chúng tôi cảm nhận một không khí vừa bí ẩn vừa thanh bình, như thể thời gian đã ngừng lại, và những ồn ào của cuộc sống bên ngoài bỗng trở nên vô nghĩa.
-Các bạn có thể nghỉ ngơi ở đây, Deep nói, tay chỉ về những chiếc giường bằng san hô được tạo hình tinh xảo.
Đêm đó, tôi trằn trọc trên giường, không hề tìm thấy giấc ngủ. Cảm giác bức bối từ sức mạnh của viên ngọc như một cơn lũ ngầm, mãnh liệt và hỗn loạn, liên tục dâng trào bên trong tôi, khiến tâm hồn cảm thấy dằng dai không cách nào nắm giữ. Những luồng năng lượng dữ dội cuộn xoáy trong lồng ngực, như hàng trăm cơn sóng vỗ về, khiến tâm trí tôi lạc lối giữa những suy nghĩ hỗn độn, không thể nào buông lỏng.
- Xalina, tôi gọi khi thấy cô bước vào, có điều gì đó không ổn. Viên ngọc này… tôi cảm giác nó đang điều khiển bản thân.
Xalina ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt ánh lên vẻ thấu hiểu. Linda, sức mạnh của viên ngọc chỉ phản ánh sức mạnh nội tại của cô. Tracly , cô ấy đã nói với tôi như vậy. Nhưng nếu để nỗi sợ lấn át, viên ngọc sẽ trở thành gánh nặng lớn thay vì là ''mảnh ghép quan trọng'' trong công cuộc này.
- Nhưng tôi không biết phải làm thế nào...
- Có một cách để em hiểu rõ chính mình, Xalina nói, giọng trở nên nghiêm nghị. - Nhưng nó không dễ dàng.
Bất ngờ, không gian xung quanh dường như rung chuyển nhẹ nhàng, như một cơn gió bí ẩn thoáng qua. Một luồng ánh sáng huyền ảo và rực rỡ xuyên qua dòng nước trong veo, tạo nên những phản chiếu mờ ảo tuyệt đẹp. Giữa những làn sóng và ánh sáng lung linh, Tracly bắt đầu xuất hiện từ bóng tối dày đặc. Mỗi bước đi của cô như một lời tuyên bố quyền lực mạnh mẽ, âm vang từng nhịp phát ra như khẳng định sự có mặt của bản thân. Ánh mắt của cô lạnh lẽo nhưng kiên định, chứa đựng một quyết tâm không thể lay chuyển, như thể cô đã sẵn sàng chinh phục mọi thử thách đang chờ đón phía trước.
- Xalina, Tracly cất lời, giọng vang lên mạnh mẽ. - Viên ngọc Nước đang thức tỉnh. Nếu Linda không kiểm soát được nó, hậu quả sẽ khó lường.
Xalina nhìn tôi, ánh mắt nghiêm trọng. - Linda, chúng ta không còn thời gian để do dự. Hãy đi theo tôi.
Tracly gật đầu, thêm vào - Cậu phải đối mặt với chính mình, hoặc bị hủy hoại bởi chính sức mạnh của bản thân cậu.
Xalina dẫn tôi đến một nơi huyền bí, chìm trong bóng tối, nơi dòng nước xoáy cuồn cuộn tụ hội, cuốn hút mọi ánh nhìn. Không khí nơi đây như được lấp đầy bởi sức mạnh của thiên nhiên, mỗi hơi thở đều mang theo sự bùng nổ của năng lượng. Cô tạo ra một cánh cổng kỳ diệu từ những dòng chảy mạnh mẽ, ánh sáng xanh huyền ảo vây quanh nó, chiếu rọi một sắc thái dịu mát, hòa quyện cùng không gian kỳ diệu. Khung cảnh này không chỉ mê hoặc mà còn ghim sâu vào tâm trí tôi, biến nó thành một kỷ niệm không bao giờ phai nhạt.
- Hãy bước qua, Xalina nói, giọng đầy quyết đoán.
Tôi cảm thấy như đang đứng giữa bão tố, bối rối không biết phải hành động như thế nào. Nỗi sợ hãi cuộn trào mạnh mẽ trong lồng ngực, tạo ra một cảm giác nặng nề, lo âu gần như không thể chịu nổi. Nhưng ánh nhìn của Tracly từ phía sau, đầy sức mạnh và khích lệ, như một tiếng gọi thúc giục mãnh liệt, buộc tôi phải vượt qua tất cả sự chần chừ.
Khi tôi bước qua cánh cổng, thế giới xung quanh bỗng chốc bị chìm vào một màn đêm dày đặc, tối tăm không một tiếng động. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mình đang lạc vào một không gian kỳ quái, nơi mọi vật đều bị che khuất bởi bóng tối. Và rồi, tôi thấy mình đứng đối diện với một thực thể mà tôi không thể nào quên – đó chính là hình ảnh của... bản thân mình. Nhưng hình ảnh ấy không giống như tôi mong muốn, nó tối tăm và dữ tợn hơn bao giờ hết. Đôi mắt của bản thể ấy phát ra ánh sáng đỏ rực, ánh sáng đó như máu tươi chảy trong những kẽ hở của bóng tối, mang lại một cảm giác rùng rợn không thể tả. Miệng của nó nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, đầy bí ẩn và toan tính, khiến tôi không thể nào rời mắt khỏi nó. Giây phút này, tôi hiểu rằng mình đang đối diện với một phần tối tăm bên trong chính mình mà lâu nay tôi luôn tìm cách né tránh.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể khống chế viên ngọc ư? cô ta lên tiếng, giọng nói vang vọng, dội lại từ bốn phương tám hướng. - Ngươi không khác gì một con rối. Sức mạnh này sẽ nuốt chửng ngươi, biến ngươi thành một phần của nó.
Đăng bởi | Legends_linda |
Thời gian |