Chương 8 : Lời Dự Đoán Của Linh Hồn
Bầu trời đang hiện lên với màu xám xịt, những đám mây đầy năng lượng như đang báo hiệu một cơn bão lớn sắp xảy ra trong khu rừng này, nhưng chúng tôi vẫn không có ý định ngừng lại. Akkio dẫn đầu với sự tự tin vững vàng, từng bước đi nhanh nhẹn và chắc chắn, như thể anh ấy đã nắm rõ từng ngọn cây, từng tảng đá, và từng con đường trong khu rừng rậm rạp và huyền bí này. Dù gió thổi mạnh mang theo hơi ẩm ướt của đất đá, Akkio vẫn tiếp tục tiến bước, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi điều kiện thời tiết. Xavier và tôi theo sau, giữ khoảng cách an toàn để có thể quan sát từng hành động của anh ấy.
Sự hoài nghi trong tôi vẫn không giảm đi. Akkio từng là thành viên của tổ chức XS, một tổ chức mà tôi biết rõ có nhiều vấn đề và rắc rối. Điều này khiến họ không thể đặt niềm tin tuyệt đối vào anh ta, dù cho có nhiều lý do để cân nhắc. Tuy nhiên, sự hiện diện của Akkio trong hoàn cảnh này cũng mang lại cho tôi một tia hy vọng - nếu như anh ấy thực sự không nói dối, thì có thể anh ấy sẽ trở thành một đồng đội đáng tin cậy và hữu ích trong những thời điểm khó khăn này.
- Hai cô biết gì về những viên ngọc nguyên tố? Akkio hỏi.
- Tôi mới thoát khỏi tổ chức mấy ngày nên cũng không rõ . Xavier đáp lại .- Chỉ biết là những viên ngọc ấy là chìa khóa để kích hoạt hệ thống .Linda , cô nghĩ sao ?
- Nó không chỉ......chỉ .Giọng nói của tôi cũng yếu ớt đến mức khó có thể nghe .
Tôi cảm nhận được sự choáng váng đang bao trùm, mọi thứ xung quanh mờ đi và nhòe nhoẹt giống như một bức tranh bị phá hủy. Cơ thể đổ gục, đầu gối va chạm mạnh với mặt đất khô cằn. Bụi đất dính vào tay, nhưng tôi không còn sức lực để phủi đi.
- Linda, ổn chứ? Xavier hỏi, giọng đầy lo lắng, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
- Tớ… chỉ cần chút thời gian. Mọi thứ quá… nặng nề . Tôi nói, hơi thở đứt quãng.
Đầu óc mờ dần, như thể cả thế giới đang bị cuốn vào một hố đen. Bàn tay tôi chạm vào lớp đất khô nứt nẻ, nhưng đôi mắt đã nhắm lại, và tôichìm vào một thế giới khác – nơi mà hiện thực và ảo mộng hòa làm một.
Tôi không thể xác định được thời gian mình đã nằm ở đó là bao lâu, nó dường như đã bị mất đi trong không gian và thời gian. Dường như thời gian đã đứng vẫn, chỉ còn lại những tiếng vọng kỳ lạ vang lên trong tâm trí, không có điểm bắt đầu hay kết thúc rõ ràng, khiến tôi cảm thấy bị mất phương hướng. Tôi thấy mình giữa một vùng sáng kỳ lạ, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo những tiếng thì thầm mà tôi không thể giải thích rõ ràng, những âm thanh đó cứ vang vọng và lặp lại trong tâm trí tôi. Một dòng nước trong veo chảy ngang qua chân, nhưng khi tôi cúi xuống để quan sát, nước dường như tan biến một cách kỳ lạ, giống như chưa từng tồn tại, để lại tôi với cảm giác bối rối và hoang mang. Cảm thấy mình trôi nổi, không trọng lượng, như thể đang lơ lửng trong không gian, không có điểm tựa hay neo đậu. Một cảm giác lạ lùng vừa quen thuộc vừa xa lạ ùa vào, khiến tôi rùng mình, và tôi không thể giải thích được lý do tại sao cảm giác đó lại xuất hiện. Tôi cảm thấy mình bị cuốn vào một thế giới khác, nơi mà thời gian và không gian không còn ý nghĩa, và mọi thứ đều trở nên mơ hồ và khó hiểu.
- Đây là đâu?” Tôi lẩm bẩm, giọng nói của mình vang lên lạc lõng trong hư vô.
- Linda... Một giọng nói vang lên, giọng nói dịu dàng và có chút quen thuộc
Quay lại, trước mắt mình là một hình ảnh quen thuộc - Tracly. Cô ấy đứng đó, làn da trắng mờ ảo mái tóc trắng như ánh bạc trải dài xuống tận chân. Đôi mắt cô vẫn vậy, sâu thẳm và mênh mông, phát sáng một cách dịu dàng với ánh bạc huyền bí, giống như hai ngọn hải đăng dẫn lối giữa màn sương dày đặc.
- Tracly , sao cậu ở đây ? Tôi hỏi, cảm giác cảnh giác trỗi dậy trong lòng.
Tracly không nói gì, giơ tay ra, và tôi kinh ngạc khi không gian xung quanh bắt đầu biến đổi một cách kỳ lạ. Trước mắt tôi, một dòng sông khổng lồ hiện ra, nước chảy ngược về phía một xoáy nước khổng lồ ở trung tâm, tạo nên một cảnh tượng thật sự ngoạn mục. Dòng sông này dường như vô tận, với những làn sóng nước cuộn trào và gợn sóng liên tục. Giữa dòng xoáy ấy, một ánh sáng xanh phát sáng rực rỡ như trái tim sống động, tỏa sáng với một ánh sáng tuyệt đẹp và lấp lánh. Viên ngọc này dường như là trung tâm của toàn bộ cảnh tượng, và mọi thứ xung quanh dường như đều bị thu hút bởi sức hút bí ẩn của nó. Khi tôi đứng đó, tôi không thể không cảm thấy sự kinh ngạc và thán phục trước vẻ đẹp và sự kỳ diệu của cảnh tượng này.
- Qua lỗ hổng không gian này sẽ tìm thấy ngọc Nước , nó ở một nơi mà không khí có thể tồn tại trong nước , ánh sáng và bóng tối đều tồn tại với nhau . Tracly nói, giọng cô như hòa cùng tiếng nước chảy. Nó đại diện cho sự thanh tẩy và cảm xúc. Cậu phải đối mặt với những ký ức mà con luôn né tránh.
- Cảm giác sợ hãi lan tràn khắp người tôi.- Nhưng tớ… tớ không muốn nhớ lại.
- Nếu vậy, cậu sẽ bị kìm hãm......mãi mãi. Cô ấy đáp, giọng cô sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Cảnh vật thay đổi. Một ngọn núi lửa phun trào, dung nham tuôn trào rực đỏ, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp nhưng cũng đầy nguy hiểm. Ở trung tâm của ngọn lửa, viên ngọc đỏ sáng rực, tỏa ra thứ ánh sáng mạnh mẽ như một lời thách thức. Ngọn núi lửa đang phun trào với sức mạnh khủng khiếp, dung nham chảy xiết như một dòng sông lửa đỏ rực. Viên ngọc đỏ ở trung tâm ngọn lửa vẫn tiếp tục tỏa sáng, ánh sáng của nó mạnh mẽ và đầy uy lực, như một lời thách thức đối với mọi thứ xung quanh.
- Ngọc Lửa . Tracly nói. Nó tượng trưng cho sức mạnh và ý chí. Cậu phải học cách kiểm soát ngọn lửa bên trong, nếu không, chính nó sẽ thiêu rụi cậu.
- Tớ chỉ có khả năng gợi ý như vậy , còn những viên ngọc còn lại , cậu phải tự mình tìm ra . Tracly nói, giọng cô vang vọng như tiếng chuông ngân. - Mỗi viên ngọc là một phần của thế giới, một phần của cậu . Cậu phải bảo vệ chúng. Chỉ khi chúng được hợp nhất, thế giới này mới có cơ hội tái sinh.
Tôi gật đầu, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp vì sợ hãi và ngờ vực, tâm trí tôi vẫn còn đầy những suy nghĩ hỗn độn và bất an. Giật mình tỉnh dậy, cảm giác cơ thể đau nhức như vừa bị đè bẹp bởi một tảng đá lớn. Trước mặt tôi là Xavier, đôi mắt cô đầy lo lắng. Akkio cũng đứng phía sau , mắt cậu tối sầm lại .
- Cậu tỉnh rồi! Xavier thở phào. Cậu có biết cậu làm tớ sợ thế nào không?!
- Tớ không sao . Tôi nói, hơi thở vẫn còn mệt mỏi. “Tớ vừa có một giấc mơ… Tracly xuất hiện.
Xavier nhíu mày, rõ ràng là không tin. - Tracly? Ý cậu là cô ấy hả , thành viên cũ của tổ chức đã cứu cậu ? Cậu chắc không phải do quá mệt mà tưởng tượng ra không?
- Không! Tôi gằn giọng, ánh mắt nghiêm túc. Tớ thấy rõ cô ấy. Bà ấy chỉ cho tớ nơi các viên ngọc đang chờ.
Tôi vừa dứt câu, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau. Akkio xuất hiện, dáng người cao lớn và ánh mắt sắc bén. Cậu ấy đã nghe hết.
- Ngọc? Tracly? Akkio lặp lại, giọng nói cứng rắn nhưng phảng phất chút ngạc nhiên. Linda, cậu chắc chứ? Thứ cậu thấy trong giấc mơ… nó thật sự là từ cô ta sao?
Akkio đứng lặng vài giây, như đang cân nhắc lời tôi. Rồi cậu ấy khẽ nhếch môi cười mỉa mai. - Hiện tượng liên kết linh hồn mà chưa ai từng gặp? Và giờ lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu? Linda, tớ không nghi ngờ khả năng của cậu, nhưng chuyện này nghe như một truyền thuyết bị bóp méo hơn là sự thật.
- Tớ cũng không mong cậu tin ngay .Tôi đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu ấy. - Nhưng cậu không nghĩ rằng điều này đáng để thử sao? Tớ không mơ tưởng hão huyền. Những gì tớ thấy… rất thực.
Tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của Akkio. Dường như trong ánh mắt ấy có thứ gì đó khó nắm bắt – sự hoài nghi pha lẫn với hy vọng.
Tớ chắc . tôi nói, cố gắng giữ vững giọng nói. Cô ấy đã xuất hiện, chỉ đường cho tớ. Cô nói về các viên ngọc nguyên tố. Ngọc Nước ở bên kia lỗ hổng dưới nước, ở một nơi mà không khí có thể tồn tại trong nước , ánh sáng và bóng tối đều tồn tại với nhau .Còn ngọc Lửa nằm trong ngọn núi lửa phun trào. bảo mỗi viên đại diện cho một phần sức mạnh – cảm xúc, ý chí, trí tuệ, sự sống… và chúng cần phải được kết nối lại để khôi phục tự do cho hành tinh này.Akkio khẽ nhíu mày, ánh mắt cậu ấy dường như thoáng chút giật mình. “Bên kia dòng xoáy nước và ngọn núi lửa…” Cậu ấy lẩm bẩm như đang nói với chính mình. “Chuyện này… có vẻ không chỉ là giấc mơ. Nhưng rốt cuộc thì tại sao , thông điệp này lại được liên kết tới cậu ?
- Làm sao tớ biết được .Tôi nói. Có lẽ … đó là định mệnh.
Akkio bật cười ngắn, nhưng không phải kiểu chế giễu. Định mệnh à? Một từ nghe thật xa xỉ. Nhưng dù thế nào, chúng ta cũng không còn nhiều lựa chọn. Nếu các viên ngọc này có thể giúp lật đổ XS, thì chúng ta phải thử.
Xavier chen vào, giọng đầy mỉa mai nhưng cũng không giấu được vẻ hào hứng. Ồ, Akkio, không nghĩ là cậu lại dễ bị thuyết phục thế đấy. Cậu vừa đồng ý đi tìm ngọc chỉ dựa vào một giấc mơ? Ai mà biết được, Linda có thể chỉ bị mệt quá mà tưởng tượng ra thôi.
Không nói gì , tôi nhìn về phía dòng sông gần đó . Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể dòng sông này đang thì thầm điều gì đó mà tôi không thể hiểu
- Cái gì thế? Tôi lẩm bẩm, nhưng rồi tò mò đứng dậy rồi tiến lại gần hơn.
Nước dâng lên, cuộn trào như bị khuấy động bởi một lực lượng vô hình. Những gợn sóng tạo thành hình xoắn ốc, và ngay trung tâm xoắn ốc ấy, một ánh sáng xanh biếc rực rỡ bừng lên.
- Không lẽ… Tôi nuốt khan, tim đập loạn nhịp. Là lỗ ............lỗ hổng không gian
Đăng bởi | Legends_linda |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |