Editor: SCvitao
Từ Tiểu Khê từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, trước khi cô được nhận nuôi, trong viện có một nhóc mập luôn nhỏ giọng mắng cô, sau lưng đoạt đồ vật của cô, khi đó cô còn nhỏ thường nhịn không được động thủ trước đánh đối phương, báo cáo tới chỗ viện trưởng, cũng bị nói là bản thân cô không tốt.
“Tôi có thể hỏi là vì sao hai bạn cãi nhau không?”
Thầy Chu cũng muốn biết, “Vậy Trương Tuyền em nói đi, vì sao hai em lại cãi nhau?”
Trương Tuyền không sai biệt lắm cao tầm Từ Hoài, đứng ở một bên, khóe miệng sưng lên, trên người có vết thương khác hay không cũng không biết.
Nhưng trong văn phòng rất an tĩnh, Trương Tuyền cũng chỉ nhấp môi không nói chuyện.
Từ Tiểu Khê biết bản thân đoán đúng rồi, “Ba mẹ Trương Tuyền, tôi cảm thấy đánh nhau với bạn học là không đúng, Từ Hoài động thủ trước cũng không đúng, nhưng nhìn tình huống này, chỉ sợ là bạn học Trương Tuyền khiêu khích Từ Hoài nhà tôi trước.” Cô vừa dứt lời, mẹ Trương Tuyền như không phục muốn mở miệng.
Từ Tiểu Khê nói tiếp, “Vừa rồi tôi đứng ở cửa cũng nghe được lời nói của mẹ Trương Tuyền, tôi cảm thấy chúng tôi cũng cần một lời xin lỗi, có phải hay không?” Cô nói tới đây thì dừng.
Ba mẹ Trương Tuyền ở huyện Giang đều là người có công tác nhà nước, coi trọng sĩ diện, làm cha mẹ tất nhiên là hiểu con mình, tục ngữ nói hai đứa nhỏ đánh nhau không thể trách một đứa.
Mẹ Trương Tuyền bị một cô gái trẻ tuổi nhìn chằm chằm chất vấn như vậy, lỗ tai đều đỏ lên.
Ba Trương Tuyền đang ngồi bên cạnh cũng đứng lên, kéo tay áp mẹ Trương Tuyền, ý bảo xin lỗi.
Mẹ Trương Tuyền bất đắc dĩ mới nói xin lỗi.
Thầy Chu thấy mọi chuyện đã ổn, cũng thông báo quyết định kỷ luật của trường học, hai bạn học vi phạm quy định của nhà trường, cả hai được cho nghỉ học về nhà kiểm điểm hai ngày.
Cha mẹ Trương Tuyền mang theo Trương Tuyền rời đi trước.
Từ Tiểu Khê nhìn Từ Hoài vẫn luôn không chịu ngẩng đầu, quay lại cảm ơn thầy Chu rồi mới dẫn thằng bé trở về.
Hai người một trước một sau đi khỏi trường học, lúc này đã hơn 5 giờ chiều, cũng có gió lạnh.
Từ Tiểu Khê quay đầu lại nhìn thằng bé, mười bốn tuổi đã cao 1 mét 8 so với cô còn cao hơn một cái đầu, “Dì dẫn cháu đi khám xem miệng v·ết th·ương thế nào.”
“Chừng nào thì đi?”
Hai người đồng thời mở miệng.
Từ Tiểu Khê quay đầu lại nhìn không rõ b·iểu t·ình trên mặt thằng bé.
“Dì đã nghỉ việc, dọn về nhà rồi, chúng ta đi xem vết thương của cháu trước.”
Từ Hoài có chút không tin, nhưng cũng không nói nữa, khập khiễng theo ở phía sau.
Từ Tiểu Khê tìm được một phòng khám ngay gần trường học, tiêu độc băng bó, còn mua povidone cùng bông băng, về nhà có thể tự thay thuốc.
Bác sĩ phòng khám nhìn đồng phục trên người Từ Hoài, động tác trên tay không ngừng, vừa làm vừa lải nhải, “Hiện tại trẻ con một chút cũng không nghe lời, vết thương trên mặt này nếu hơi hướng lên trên một chút, sẽ bị thương đến đôi mắt.”
Băng bó một chút chỉ tốn năm đồng, Từ Tiểu Khê nói lời cảm ơn sau đó trả tiền.
Từ Hoài nhấp môi, đứng ở cửa phòng khám, “Cháu về trường.”
Từ Tiểu Khê cau mày, “Về trường làm gì? Cháu bị cho nghỉ học hai ngày, trở về cũng không vào lớp học được.”
“Về nhà cũng không có chỗ ở, cháu có thể ở ký túc xá, không đi học.” Từ Hoài đã lâu không về nhà, bình thường tới ngày thứ bảy hắn đều tới trường tiểu học thăm em trai, sau đó hai người tự trở lại trường học của mình.
Từ Tiểu Khê không tiếp lời, dẫn hắn ra trạm giao thông công cộng, xe buýt ở huyện thành nhỏ rất chậm, cô cân nhắc chuyện mua một cái xe điện.
“Cùng dì đi chợ.”
Từ Hoài không phản bác, chỉ đi theo lên xe.
Chợ của khu phố cũ là ở một cái lều lớn, bên trong bán đồ ăn, cái gì đều có, giá cả còn khá rẻ.
Từ Hoài đút tay vào túi áo đồng phục, nhắm mắt theo đuôi.
Từ Tiểu Khê đi thẳng tới cửa hàng bán nồi chén gáo bồn, hôm nay đều sắp đóng cửa, ông chủ của các cửa hàng cũng đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm, tuổi tác cũng đều bốn năm chục tuổi, mùa hè oi bức, cơ hồ trong tay mỗi người đều cầm một cái quạt hương bồ, ở cửa bày một cái ghế dựa, nếu không ngồi tán gẫu, thì cũng là đang lướt di động.
Huyện thành còn rất ít người trẻ tuổi.
Từ Tiểu Khê chọn một ít đồ gia dụng, nồi chén gáo bồn, “Bà chủ, chỗ này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Bà chủ là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, thoạt nhìn đang sốt ruột thu quán về nhà, “Cô gái, cô lấy hết chỗ này hả?”
Từ Tiểu Khê mua một cái nồi xào rau, một cái nồi hấp, ba cái chén một hộp đũa, còn có sáu cái đĩa, dao, còn có thìa muỗng linh tinh, đồ vật vụn vặt.
Đăng bởi | scvitao |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 40 |