Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 874 chữ

Editor: SCvitao

Bà chủ vẫy vẫy tay, “Hai cái nồi này không thể giảm giá, hộp đũa coi như tặng cho cô, tổng cộng đưa tôi một trăm đồng đi.”

Từ Tiểu Khê cũng không trả giá, “Từ Hoài, lại đây xách đồ.”

Từ Hoài vốn dĩ đứng ở phía sau ăn không ngồi rồi, bị kêu tên, lại nhìn đến nồi chén gáo bồn này, tiến lên một bước, ngữ khí rất nghiêm túc, chỉ luôn xác nhận, “Dì thật sự không đi nữa?”

Từ Tiểu Khê chỉ bình tĩnh ừ một chút.

Từ Hoài nhìn một đống đồ trước mặt, cầm không hết.

Từ Tiểu Khê cũng phát hiện, “Bà chủ, nơi này có xe đẩy hay xe gì đó có thể mượn một chút không? Chúng cháu không cầm hết được, nhà chúng cháu ngay ở ngõ nhỏ hẻm nam.”

Bà chủ vừa thấy Từ Tiểu Khê liền biết khẳng định là mua đồ vật cho nhà mới, hướng về phía cửa hàng bán nước cách vách, “Lão Lưu, cái xe điện ba bánh nhà ông đâu, cô gái này mua đồ vật nhiều, không xách hết được.”

Lão Lưu còn đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhìn thấy cô gái này và một cậu học sinh, dụi tắt điếu thuốc, từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khóa.

“Cầm lấy, chiếc màu xanh lục đậu bên ngoài đó, trở xong lái xe về đây là được.”

Từ Tiểu Khê a một tiếng, “Cảm ơn chú, cháu tên Từ Tiểu Khê, nhất định sẽ lái về trả chú.”

Lão Lưu xua xua tay không chút nào để ý, hắn ở chỗ này sinh hoạt vài thập niên, huyện Giang không có ai mà hắn không biết.

Từ Tiểu Khê kêu Từ Hoài đem đồ vật dọn hết lên trên xe, lại mua một ít đồ dùng khác, còn có đồ ăn, vốn dĩ định mua mấy thứ đơn giản thôi, nhưng thừa dịp này có xe cũng tiện, dứt khoát liền đều mua đầy đủ luôn.

Ra tới cửa chợ, Từ Hoài liền trèo lên xe điện ba bánh.

“Để cháu lái, ngồi ở chỗ này đi.”

Từ Tiểu Khê cũng không ngăn đón, hôm nay cô có chút mệt.

“Ngày mai dì sẽ tới trường học xin cho cháu với em trai không ở ký túc nữa, đều trở về nhà mà ở.” Trong trí nhớ nguyên chủ, chị gái đối xử với cô rất tốt, khi chị gái qu·a đ·ời, nguyên chủ đều trằn trọc khó ngủ cả đêm, một phương diện cảm thấy bản thân làm như vậy không đúng, một phương diện lại không muốn đối mặt.

Từ Hoài mắt nhìn phía trước, trên mặt không có b·iểu t·ình gì, lúc này đã hơn 6 giờ, trời còn không hoàn toàn tối.

“Không cần quản chúng cháu như vậy.”

Từ Tiểu Khê vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời này mở mắt ra quay đầu nhìn hắn, Từ Hoài lớn lên đẹp, giống chị gái, bất quá cũng không tiếp lời này, tuổi này đúng là tuổi trong thời kỳ phản nghịch.

Chợ cách ngõ nhỏ cũng không xa, lái xe chỉ mất khoảng mười phút.

Hai người đến dưới lầu, dừng lại, Từ Tiểu Khê lên lầu mở cửa, dùng cái ghế chống cửa chống trộm, sau đó xuống lầu dọn đồ.

Hàng xóm đối diện chính là một đôi vợ chồng giáo viên già về hưu, lão gia tử họ Uông, bà họ Triệu, conn cái đều đã lập gia đình cũng không ở trong huyện, hai vợ chồng già cũng không muốn rời bỏ quê quán, cho nên sống một mình ở chỗ này vài thập niên.

Nghe được động tĩnh, bà Triệu đẩy cửa ra nhìn thoáng qua.

Từ Tiểu Khê vừa vặn nhìn thấy bà, bà biết bọn họ, nguyên chủ năm đó trở về làm việc, bọn họ còn giúp không ít.

“Bà Triệu ạ.”

Bà Triệu tóc đã hoa râm, ng·ay từ đầu ánh mắt rất phòng bị nhìn Từ Tiểu Khê, sau đó liền có chút nghi hoặc?

“Cháu là cô con gái nhỏ nhà họ Từ sao?”

Từ Tiểu Khê vâng một tiếng, “Bà, cháu tên Từ Tiểu Khê.”

Bà Triệu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Từ gia đáng thương, cũng không biết như thế nào, mấy năm liên tiếp phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chỉ còn lai một cô gái và hai đứa nhỏ, không dễ dàng.

“Cháu là trở về ở?”

“Đúng vậy ạ. Cháu đã xin nghỉ, sau đó trở về chuẩn bị tìm công việc khác.” Từ Tiểu Khê đứng ở cửa nói chuyện, Từ Hoài xách theo đồ vật đi lên.

Bà Triệu nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung, “Đây là con ntrai lớn của chị gái cháu”

Từ Tiểu Khê hướng về phía trong cửa gọi người, “Từ Hoài, lại đây chào bà cố nội.”

Từ Hoài lại đây quy củ chào hỏi.

Bà Triệu thấy cô cũng đang bận, không phải thời điểm nói chuyện.

“Vậy các cháu thu thập trước đi, thiếu cái gì thì nói với bà, về đến nhà cũng tiện.”

Từ Tiểu Khê cười đồng ý.

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.