Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 993 chữ

Editor: SCvitao

Cô Lý nhiệt tình rót trà cho Từ Tiểu Khê, “Dì Từ Trì, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cô.”

“Là có chuyện gì sao?”

Cô Lý ngồi đối diện Từ Tiểu Khê, nghe được lời này có chút khó xử, “Là như vậy, có khả năng tôi không có biện pháp tiếp tục chăm sóc cho Từ Trì, kỳ thật tôi kiến nghị vẫn là người nhà có thể tự chăm sóc là tốt nhất, đứa nhỏ này có chút không thích nói chuyện, luôn không thích giao tiếp với người khác.”

Từ Tiểu Khê nghe thấy lời này liền nhăn chặt mày, “Không thích nói chuyện?”

Từ Hoài đứng ở bên cạnh, có chút sốt ruột, “Không có khả năng, em trai tôi học tập rất tốt, cũng rất nghe lời.” Sao có thể có vấn đề? Nửa câu sau hắn chưa nói ra miệng.

Cô Lý cũng biết không thể nói mấy câu như vậy trước mặt phụ huynh học sinh, “Đúng, cho nên tôi cũng nói là có thể không thích giao tiếp với người ngoài.”

Từ Tiểu Khê biết cô giáo đang nói khá uyển chuyển, “Vâng, thật sự đã làm phiền cô Lý rồi, tôi đã từ thủ đô về, về sau cũng có thể ở nhà tự mình chăm sóc thằng bé.”

Cô Lý thở phào nhẹ nhõm một hơi, chăm sóc con cái nhà người ta, nếu chăm sóc tốt thì không sao, nhưng nếu có chút vấn đề, thật đúng là không biết phải khóc sao.

“Được, vậy tôi đi thu thập một chút quần áo, đồ đạc của thằng bé.”

Mai là thứ bảy, cuối tuần được nghỉ, cô quyết định đi theo cô giáo thu thập hành lý trước.

Từ Tiểu Khê cầm quần áo của Từ Trì, lại cùng Từ Hoài đến lớp của thằng bé, đứng bên ngoài nhìn một chút.

Từ Trì tương phản với Từ Hoài, thành tích học tập của thằng bé rất tốt, cũng chưa bao giờ đánh nhau.

Hai người cũng không vào kêu Từ Trì.

Từ Tiểu Khê trực tiếp mang theo Từ Hoài tới ‘khu hang chuột’, nơi này là nơi bắt đầu bán quần áo đầu tiên trong huyện thành, ban đầu nơi này là một đại viện, sau đó ông chủ cho người ta thuê toàn bộ, ở bên trong chia thành từng gian, nhìn như hang chuột.

Cô mua cho hai người bọn hắn mỗi đứa hai bộ quần áo mùa hè, còn có chăn hè, rồi mới về nhà.

Từ Tiểu Khê để Từ Hoài hỗ trợ dọn dẹp mấy đồ linh tinh gia cụ cũ trong nhà kho, căn nhà kho này không có cửa sổ, tương đối tối, bên trong có cái giá gỗ to, một mình cô dọn không nổi, bên trong còn có cái tủ kiểu cũ.

“Cháu dọn hết mấy thứ này ra ngoài đi, kêu ông lão thu phế phẩm dưới lầu, xem ông ý có cần không?”

Từ Hoài đáp ứng xuống dưới, mang lên một cái bao tay lao động màu trắng.

Từ Tiểu Khê cũng mở tủ ra, bên trong đặt mấy thứ lung tung r·ối l·oạn, tua vít, còn có đinh, cờ lê rỉ sắt, một cái bao nilon màu đỏ, bên trong là một tờ giấy màu đỏ, nhìn kỹ xem, cư nhiên là một giấy chứng nhận sở hữu bất động sản.

“Ô Thạch số mười tám.” Hơn nữa mặt trên chủ hộ là tên của cô.

Từ Hoài vừa mới dọn cái giá ra ngoài, tiến vào liền nhìn thấy cô đứng tại chỗ.

Từ Tiểu Khê vẫy tay làm hắn lại đây, “Ô Thạch số mười tám hào là ở đâu?”

“Ở ngay ngõ nhỏ cạnh trường học bọn cháu.”

Từ Tiểu Khê nhìn mặt trên ghi rõ 29 mét vuông, là một nơi dùng để buôn bán, trên tay cô còn tiền, đặt mua một ít gia cụ cũng đủ dùng, mở một tiệm cơm hẳn là không khó.

Cửa hàng này ng·ay cả nguyên chủ cũng không biết, phỏng chừng là cha mẹ nguyên chủ để lại cho cô, chỉ là chuyện ngoài ý muốn tới quá nhanh, còn chưa kịp nói cho nguyên chủ.

Từ Tiểu Khê nghĩ buổi chiều cũng có việc làm, giữa trưa hai người đơn giản ăn một ít, lại ngủ trưa, buổi chiều liền đi Ô Thạch số mười tám, thật sự cách Nhất Trung rất gần, từ ngõ nhỏ đi thẳng ra ngoài, nhìn qua bên phải lại đi 100 mét đối diện chính là cổng lớn trường Nhất Trung.

Cửa gỗ cũ xưa treo một ổ khóa cũ kỹ, Từ Tiểu Khê cầm chìa khóa từ trong túi ra, lập tức mở được khóa, bên trong đều là tro bụi, nhưng may mắn không phải phòng thô, đã trang hoàng rồi.

Từ Tiểu Khê có người giúp đỡ không tội gì không dùng, đi mua cây lau nhà cùng với chậu, để Từ Hoài dọn dẹp.

Từ Hoài là một đứa trẻ rất nghe lời, bảo làm gì liền làm, cũng không than mệt.

“Mai muốn ăn cái gì, trừ bỏ sủi cảo, để dì làm cho hai đứa?” Từ Tiểu Khê đưa cho hắn một chai nước.

Từ Hoài tiếp nhận chai nước, lau lau mồ hôi trên trán, “Thật sự không đi nữa?”

Từ Tiểu Khê có thể hiểu được tâm tình của hắn, “Dì không đi, cháu yên tâm đi, mấy năm nay dì ở bên ngoài học tay nghề, chuẩn bị trở về mở cửa hàng, còn nhớ rõ khi bà ngoại ông ngoại cháu vừa mới xảy ra chuyện, mẹ cháu có nói với dì, chị ấy là thân nhân suy nhất trên đời của dì, hiện tại dì nói với cháu, dì cũng là người thân duy nhất trên đời của các cháu.”

Từ Hoài đỏ hốc mắt, sau đó liền ừm thật mạnh một tiếng.

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.