Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 918 chữ

Editor: SCvitao

Từ Tiểu Khê cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Vậy hiện tại có thể kêu một tiếng dì nhỏ chưa?”

“Dì nhỏ.” Từ ngày hôm qua đến bây giờ Từ Hoài cũng chưa mở miệng kêu cô.

“Nhanh làm việc, 5 giờ chiều còn phải đi đón Từ Trì tan học về nhà.”

4 giờ rưỡi, hai người Từ Tiểu Khê cùng Từ Hoài mới thu thập sạch sẽ nơi này, sàn nhà lát gỗ.

Bên trong chỉ có hai chiếc ghế, ngày mai đi chợ tìm sư phó đặt bàn ghế, trong phòng bếp cũng đều đã lắp sẵn bếp gas, còn muốn chạy đi lo giấy phép kinh doanh.

Từ Tiểu Khê suy nghĩ rất nhiều chuyện phải làm.

Hai người khóa cửa vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, liền đụng tới hai thím lớn tuổi đang nhìn vào bên trong.

Thím nhìn thấy bọn họ ra tới, xấu hổ cười cười, “Phòng này đã bỏ không nhiều năm, còn tưởng rằng nó không chủ chứ?”

Từ Tiểu Khê thấy hai người đang dẫn cháu trai cháu gái ra ngoài chơi, “Mấy năm trước không ở quê ạ.”

Thím đó nga một tiếng.

Từ Tiểu Khê cũng không chậm trễ thời gian, cùng Từ Hoài đi thẳng tới trường tiểu học Lục Nhất, không sai biệt lắm hai mươi phút, hai người đứng ở cửa trường.

Lúc này ở cổng trường có rất nhiều người, đều là phụ huynh tới đón con, đổ đầy xe điện.

Cô Lý mang theo Từ Trì từ trong trường học ra tới, nhìn thấy Từ Tiểu Khê liền vẫy tay.

“Nơi này.”

Từ Tiểu Khê nhìn thấy Từ Trì, mặc đồng phục, ng·ay ng·ay ngắn ngắn, đầu đinh, sạch sẽ thoả đáng, đôi mắt thằng bé rất giống mình, nhìn liền biết cô Lý rất có tâm.

“Cảm ơn cô Lý.”

Cô Lý dẫn Từ Trì tới trước mặt Từ Tiểu Khê, cũng coi như là hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ, “Quá khách khí rồi.” Cũng không ở lâu, liền trở về trường học, cô Lý thật sự rất bận.

Từ Tiểu Khê nửa cong lưng đối diện với Từ Trì, “Từ Trì, xin chào, dì là dì nhỏ, hiện tại chúng ta về nhà đi.”

Từ Trì nhìn Từ Tiểu Khê lại nhìn Từ Hoài đứng ở một bên.

“Dì nhỏ.”

Từ Tiểu Khê sờ sờ đỉnh đầu thằng bé.

“Ngoan, đi thôi.”

Từ Hoài xách cặp sách.

“Đói bụng không? Ngày mai dì đi chợ mua thịt, nặn sủi cảo ăn, dì nhớ rõ cháu thích ăn sủi cảo nhất.” Từ Tiểu Khê nắm tay thằng bé.

Từ Trì chỉ ừ một tiếng.

Từ trường tiểu học Lục Nhất về nhà vòng qua đèn xanh đèn đỏ, Từ Tiểu Khê hôm nay cũng làm rất nhiều chuyện, rất mệt, liền ở dưới lầu đóng gói ba phần canh cá bún, còn mua hai cái bánh kẹp thịt, cô ăn không nhiều lắm.

Từ Trì ăn cơm cũng rất ngoan, ăn no liền tự mình mở cặp sách ra làm bài tập, dáng ngồi cũng thực ng·ay ngắn.

Từ Tiểu Khê cũng không cố tình quan sát, nguyên lai cô còn rất lo lắng, nhưng quan sát một lúc, cảm thấy khả năng thằng bé không biết ở chung với người khác, rốt cuộc năm đó thằng bé còn quá nhỏ đã vào ký túc trường học, về sau kiên nhẫn giao lưu với thằng bé hẳn sẽ tốt hơn một chút.

Buổi tối Từ Tiểu Khê kêu hai anh em đi tắm rửa, thay áo ngủ, áo ngủ mới mua buổi sáng hôm nay đã giặt bằng máy giặt, quần áo mùa hè khô khá mau.

Sáng sớm hôm sau, hơn 5 giờ Từ Tiểu Khê đã rời giường, cô nghỉ ngơi sớm, cũng không buồn ngủ, dưới lầu hướng phía nam đi 200 mét có một cửa hàng nhỏ, ưu điểm của khu phố cũ chính là cơ hồ không có nhà cao tầng, cao nhất cũng không quá sáu tầng, bên cạnh đều là nhà có sân vườn, sau đó là nhà lầu hai tầng, kỳ thật cô cũng rất muốn có ngôi nhà có sân, đời này không nhiều tâm nguyện lắm, không muốn bò quá cao, sộng một cuộc đời bình thường an tĩnh là rất không tồi.

Cửa hàng này cũng là vì nhà mình ở ngay ven đường, không buôn bán cũng lãng phí.

Từ Tiểu Khê đi qua mua một miếng tàu hủ ky, một ít miến, ít giá, một túi trứng gà, liền về nhà.

Cô bắt đầu nhào bột, trong nồi hấp gạo kê, kỳ thật dùng lẩu niêu ninh gạo kê thì càng thơm, nhưng lẩu niêu tốt cũng rất khó tìm được.

Đặt miến ở trong bồn dùng nước lạnh ngâm, lại dùng cái chén ép xuống.

Cô đang chuẩn bị cắt tàu hủ ky, xoay người liền nhìn thấy Từ Trì đứng ở phía sau.

“Cháu tỉnh rồi à? Là dì đánh thức cháu sao?”

Từ Trì lắc đầu, “Cháu không buồn ngủ, dì nhỏ.”

Từ Tiểu Khê thấy thằng bé luôn liền không tự chủ được đau lòng, cũng không biết có phải do cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ hay không.

“Vậy cháu đói bụng không? Nếu không muốn ngủ nữa, liền đi rửa mặt đánh răng, dì đang nấu cơm rồi.”

Từ Trì lại gật gật đầu, tự mình xoay người đi vào phòng vệ sinh

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.