Lại Thèm Thuồng Đến Thế!
Không ngờ ngay tại cổng trường mẫu giáo cũng có thể nghe thấy những câu chuyện liên quan đến bánh bao chiên.
Đúng là sức mạnh của sự lan tỏa!
“Đại vương kêu ta đi tuần núi, ta dạo khắp nhân gian một vòng. Gõ trống, đánh chiêng, cuộc sống tràn đầy nhịp điệu…”
Tiếng nhạc vui tươi vang lên từ trường mẫu giáo, báo hiệu giờ tan học đã đến.
Dưới sự dẫn dắt của cô Diệp và cô Từ Vi Vi, Huyên Huyên đeo chiếc cặp nhỏ trên vai, mang theo bình nước xinh xắn, cùng các bạn xếp hàng ngay ngắn rời khỏi lớp học.
Cô bé bước đến cổng trường.
Lúc này, bên ngoài cổng trường đông nghịt người.
Bố mình đâu rồi nhỉ?
Đứng giữa các bạn, Huyên Huyên như thường lệ cố gắng kiễng chân lên, mong tìm thấy bóng dáng quen thuộc của bố trong đám đông phụ huynh.
"Huyên Huyên!"
"Bố ở đây này!"
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn vang lên bên tai cô bé.
Huyên Huyên lập tức quay lại nhìn...
Chỉ trong nháy mắt, cô bé đã nhìn thấy Hoàng Đào.
"Bố!"
Đôi mắt cô bé sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ, chỉ mong lao ngay vào vòng tay của bố.
Nhưng vì phải tuân thủ quy định, cô bé kiềm chế, ngoan ngoãn đứng trong hàng, vẫy tay với Hoàng Đào, chờ cô giáo gọi tên mình.
Đến lượt Hoàng Đào đón con, cô Diệp và cô Từ Vi Vi tươi cười chào anh:
"Chào bố Huyên Huyên! Buổi tối anh còn bán bánh bao chiên không?"
"Hả?"
Hoàng Đào ngẩn người, gật đầu:
"Buổi tối cũng có bán bánh bao chiên, nếu hai cô có thời gian, mời ghé qua quán thử nhé."
"Chúng tôi đang tính như vậy đây!"
Đôi mắt của hai cô giáo lập tức sáng lên đầy hứng thú.
Buổi chiều, trong lúc ăn nhẹ, họ đã cố ý hỏi Huyên Huyên và lấy được địa chỉ của quán từ cô bé.
Nhưng vì Huyên Huyên không biết bố mình có bán buổi tối hay không, điều này khiến họ thấp thỏm mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ, khi nhận được thông tin chính xác, họ mới thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng phấn khởi hơn.
Hoàng Đào mỉm cười:
"Được rồi, tôi sẽ để dành một ít cho hai cô."
"Cảm ơn anh, tan làm chúng tôi sẽ qua ngay."
Cô giáo Diệp khẽ nhếch môi, tạo nên một nụ cười vui vẻ, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Huyên Huyên:
"Huyên Huyên, con có thể về nhà rồi!"
Nghe tiếng gọi, Huyên Huyên vội vàng chạy về phía bố mình.
"Chạy chậm thôi..."
Hoàng Đào nhanh chóng tiến lên, dang tay bế cô bé vào lòng.
"Cô Diệp, cô Từ, tôi về quán trước đây, hai cô tan làm cứ ghé qua nhé."
"Vâng, được ạ."
"Chào cô Diệp, chào cô Từ!"
Huyên Huyên vòng tay ôm chặt cổ Hoàng Đào, một tay vẫy chào hai cô giáo, lễ phép nói.
Rồi cô bé ghé sát tai Hoàng Đào, nhẹ giọng nói:
"Bố ơi, con mơ thấy bánh bao chiên đấy."
"Thật à? Về nhà bố làm bánh bao chiên cho con ăn, còn có cháo trứng bắc thảo thịt nạc nữa!"
"Hoan hô! Hoan hô! Đi ăn bánh bao chiên thôi!"
Tiếng reo vui của Huyên Huyên vang vọng, lọt vào tai các bạn nhỏ như Tiền Tiền đang đứng gần đó.
Thật là ghen tị với Huyên Huyên, ngày nào cũng được ăn bánh bao chiên ngon như vậy!
Ánh mắt của bọn trẻ dần dần hướng về phía Hoàng Đào – một người bố không chỉ cao ráo, đẹp trai mà còn làm bánh bao chiên ngon tuyệt. Trong mắt bọn trẻ, tràn ngập sự ngưỡng mộ và thèm thuồng.
Tiền Tiền ngước nhìn bố mình – một người râu ria lởm chởm, dáng vẻ luộm thuộm – rồi bĩu môi đầy thất vọng.
Haizzz... Lại là một ngày muốn đổi bố nữa rồi!
Bị ánh mắt chăm chăm của Tiền Tiền làm cho ngơ ngác, bố của cô bé – Giang Lăng – bối rối gãi gãi mặt, ngạc nhiên hỏi:
"Tiền Tiền, mặt bố dính gì à?"
"Không có đâu!"
Tiền Tiền lắc đầu, rồi thành thật nói ra mong muốn của mình:
"Bố ơi, con muốn ăn bánh bao chiên!"
"Muốn ăn bánh bao chiên thì dễ mà! Bố dẫn con ra quán Phúc Ký ăn nhé!"
"Không chịu đâu! Con muốn ăn bánh bao chiên do bố của Huyên Huyên làm, con muốn đến quán của bố Huyên Huyên ăn!"
Giang Lăng: "..."
Con gái à, con đang làm khó bố đấy à?!
Không biết rằng Hoàng Đào là chủ quán ăn, Giang Lăng thấy thật khổ sở trước yêu cầu của con gái.
"Tiền Tiền, cái này bố không đáp ứng được, ngoan nào. Để bố dẫn con đến quán Phúc Ký, con muốn ăn bao nhiêu cũng được."
"Không, không, không! Con không muốn! Con chỉ muốn ăn bánh bao chiên của bố Huyên Huyên thôi!"
Tiền Tiền vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, không chịu nhượng bộ.
Trời ơi!
Sao con lại gây khó dễ cho bố thế này? Con có làm thế cũng không thể khiến bố của Huyên Huyên làm bánh bao chiên cho con được đâu!
Giang Lăng cầm cặp sách của con gái, trông chả biết phải làm sao.
Thực ra, cảnh tượng này không chỉ xảy ra với hai bố con nhà Giang Lăng và Tiền Tiền. Bên ngoài cổng trường mẫu giáo, còn khá nhiều bạn nhỏ khác cũng nằng nặc đòi ăn bánh bao chiên của bố Huyên Huyên.
Mà ồn ào nhất, ai oán nhất chính là bạn nhỏ Hạo Hạo!
"Mấy đứa trẻ này, sao đứa nào cũng nhao nhao đòi ăn bánh bao chiên của bố Huyên Huyên vậy?"
Các phụ huynh không khỏi thốt lên câu hỏi đầy thắc mắc.
"Thưa các phụ huynh, đừng lo lắng. Chuyện là thế này…"
May mà cô giáo Diệp Văn – người nắm rõ tình hình – đã giải thích lại câu chuyện sáng nay khi Huyên Huyên chia sẻ đồ ăn với các bạn trong lớp.
Nghe xong, các phụ huynh chỉ biết cười trừ:
"Hóa ra con nhà tôi sau khi ăn bánh bao chiên của Huyên Huyên, lại thèm thuồng đến thế!"
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |