Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Mai Chia Tay Có Được Không?

Phiên bản Dịch · 1113 chữ

Hoàng Đào thuận tay ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tiểu Huyên lập tức trèo xuống khỏi ghế, chui vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái rồi tựa vào.

Sợ ba không hiểu được ý mình, cô bé cẩn thận đưa ngón tay chỉ từng chi tiết, vừa chỉ vừa giới thiệu:

“Ba ba, ba nhìn nè, đây là phố cổ Tây Thành, còn ngôi nhà này chính là tiệm của chúng ta. Cái người nhỏ xíu này là Huyên Huyên, còn người cao hơn đứng bên cạnh chính là ba ba đó.”

“Ba ba, ngôi sao lớn này chính là mẹ, mẹ ở trên trời nhìn xuống con và ba, nhìn cả tiệm của chúng ta nữa!”

“Mẹ biết hôm nay tiệm của ba làm ăn tốt lắm, mẹ vui lắm. Ba ba nhìn kìa, mẹ cười ngọt ngào và hạnh phúc quá trời luôn…”

Những lời của con khiến Hoàng Đào lặng lẽ rơi nước mắt.

Hơn một năm qua, anh chưa từng khóc trước mặt Tiểu Huyên, sợ ảnh hưởng đến tính cách của con bé, sợ con sẽ trở nên khép kín, bi quan như những đứa trẻ trong các gia đình đơn thân khác.

Có chuyện gì anh cũng cố làm như không có gì nghiêm trọng, nhẹ nhàng nói qua.

Điều khiến anh yên tâm nhất là Tiểu Huyên vẫn lạc quan và vui tươi.

Có khoảng thời gian, Tiểu Huyên khóc và tìm mẹ.

Anh đã nói với con rằng:

“Chúng ta không thể nhìn thấy mẹ nữa. Nếu con cứ khóc, mẹ cũng sẽ không nhìn thấy chúng ta, mẹ ở trên đó sẽ cô đơn biết bao.”

Tiểu Huyên gật đầu, nép vào lòng anh.

Anh lén lau nước mắt, ôm con vào lòng an ủi:

“Nếu Huyên Huyên nhớ mẹ, hãy nhìn lên bầu trời. Ngôi sao sáng nhất chính là mẹ của con.”

“Mẹ không rời đi đâu, mẹ luôn ở trên trời, dõi theo chúng ta.”

Tiểu Huyên ngước nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa, tìm ngôi sao sáng nhất.

Mẹ ơi, Huyên Huyên sẽ ngoan ngoãn, mẹ cũng phải sống thật tốt nhé!

Ánh trăng quyến rũ, những cành liễu xa xa dưới ánh trăng hòa cùng ánh đèn tạo nên khung cảnh vừa rõ nét lại vừa mờ ảo.

“Chúc ngủ ngon, mai gặp lại nhé.”

Lâm Kiệt đứng trước cổng ký túc xá nữ, tiễn bạn gái mới của mình là Lâm Hi Hi về phòng.

Đúng vậy, anh ta đã chính thức ở bên Lâm Hi Hi.

Ai mà không yêu một anh hùng xuất hiện đúng lúc khó khăn chứ!

Ngay cả hoa khôi khoa như Lâm Hi Hi cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, Lâm Kiệt - người vừa được làm anh hùng và cảm thấy vô cùng hào hứng, lại không thể ngừng nghĩ đến số tiền 3000 nhân dân tệ mà anh ta vừa bỏ ra.

Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân từng chỉ là một kẻ dự bị cho nữ thần, nay cuối cùng cũng được thỏa nguyện, trở thành bạn trai chính thức của cô ấy, thì tất cả đều đáng giá.

Trở thành bạn trai chính thức của nữ thần!

Anh ta cảm thấy mình đã "vùng lên".

Vì mối quan hệ khó khăn lắm mới có được này, anh ta thậm chí sẵn sàng làm thêm vài công việc để trả nợ thay cho bạn gái mới.

Nhưng khi nghĩ đến Thái Giai Giai, trong lòng anh ta lại dấy lên chút áy náy.

Cô ấy đối với anh thực sự rất tốt, hiền thục hết mực.

Nhưng mục đích ban đầu anh ta tiếp cận và theo đuổi cô, chẳng qua chỉ vì cô là bạn cùng phòng của Lâm Hi Hi.

Anh ta đúng là một kẻ khốn nạn.

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ còn cách phụ bạc cô mà thôi.

Đang định sau khi về phòng sẽ gửi một tin nhắn chia tay để thông báo với Giai Giai, thì bất ngờ anh ta nhìn thấy cô đang đi về phía ký túc xá nữ.

Đôi mắt cô hơi sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc xong.

Có vẻ như cô đã biết chuyện giữa anh ta và Lâm Hi Hi.

Lúc này, anh ta mới nhớ ra, hình như lúc đó Giai Giai cũng có mặt trong đám đông…

Đã gặp rồi, lại còn chạm mặt thế này, thôi thì nói thẳng luôn.

Anh ta tiến lên phía trước, gọi một tiếng:

“Giai Giai, anh có chuyện muốn nói với em.”

Nhìn thấy anh ta, nụ cười trên khuôn mặt Thái Giai Giai lập tức đông cứng lại.

Cô đã đoán được anh ta định nói gì.

Chẳng qua là xin lỗi, rồi đòi chia tay.

Thấy cô im lặng, Lâm Kiệt đi thẳng vào vấn đề:

“Anh muốn nói… chia tay.”

Để giữ lại chút thể diện, cô khẽ vuốt lại mái tóc mái bị gió thổi rối, nở một nụ cười nhạt:

“Ngày mai chia tay có được không?”

Hả?

Cô đang níu kéo anh sao?

Lâm Kiệt nghĩ cô muốn níu kéo, trong lòng có chút đắc ý, liền kiên quyết đáp:

“Không được.”

“Hôm nay em chia tay nhiều người quá rồi, cho em nghỉ chút đã.”

Cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt là một nụ cười bình thản, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của anh ta.

Sau khi hiểu ra ý cô, sắc mặt Lâm Kiệt lập tức tối sầm lại:

“Cô giỏi lắm!”

Nhìn bóng lưng anh ta tức tối bỏ đi, Thái Giai Giai bật cười sảng khoái.

Đồ đàn ông tồi!

Cút đi!

“Chia tay vui vẻ, tôi rất vui vẻ. Tôi có thể tìm được người tốt hơn. Không muốn chịu đựng mùa đông u ám nặng nề, thì hãy bay đến hòn đảo nhiệt đới mà bơi. Chia tay vui vẻ, tôi rất vui vẻ. Chỉ khi buông bỏ cái sai, mới có thể gặp gỡ điều đúng…”

Cô vừa ngân nga lời bài hát đã được chế lại, vừa quay trở về ký túc xá.

Vừa bước vào cửa, cô đã nhận được sự quan tâm từ bạn cùng phòng:

“Giai Giai, cậu ổn chứ?”

“Tớ ổn mà! Đừng lo lắng. Chỉ là một gã đàn ông tồi thôi, không đáng để tớ đau lòng.”

Cô mỉm cười tươi tắn, cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt chải tóc xong, cô thay đồ ngủ và bước ra.

Thấy các bạn cùng phòng đã lên giường chuẩn bị ngủ, cô cũng leo lên giường mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Tiệm Mỹ Thực Vú Em - Dịch của Đa Lai Mễ Phát Tẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.