Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHẠY ĐẾN DUNG NHAM

Phiên bản Dịch · 2748 chữ

Lam Kha há miệng, khẽ nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, kim tinh điêu kia liền bay tới, lượn quanh trên đỉnh đầu nữ nhân này, một đôi mắt màu vàng lấp lánh hữu thần nhìn lướt qua phía dưới.

Viên Minh và A cổ lạp theo sát phía sau, đồng thời lưu ý động tĩnh bốn phía, cảnh giác hỏa nham xà tập kích.

- Chít chít!

Một lát sau, kim tinh điêu đột nhiên kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng bên phải phía trước có một tảng đá màu đen, thoạt nhìn tảng đá đó chính là sản phẩm sau khi dung nham đã nguội.

Lam Kha thấy vậy, không nói hai lời giơ tay chỉ về phía trước, vòng đeo tay màu bạc trên cổ tay nàng bắn ra, đánh thẳng vào tảng đá màu đen này.

Hào quang trên lắc tay ngưng tụ, hình thành một đạo ngân quang giống như lưỡi kiếm, giống như xuyên thủng cả mặt đất, đem khối đá màu đen kia bổ thành hai nửa.

Một khối ngọc thạch màu đỏ như lửa to bằng nắm tay, đang ẩn bên trong hắc thạch kia, chính là Hỏa Cảnh Ngọc.

Trong mắt Viên Minh hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ ánh mắt Kim Tinh Điêu lại thần dị như thế, ngay cả bên trong tảng đá cũng có thể nhìn thấu?

“Khối thứ nhất!” Lam Kha đi tới, nhặt hỏa cảnh ngọc ở xung quanh chỗ mình.

Chợt một bóng đen sậm từ phía sau tảng đá phụ cận vọt ra, lại là một con rắn đỏ sậm to bằng cái miệng chén, răng nanh sáng như tuyết cắn về phía bắp chân của Lam Kha, đó chính là hỏa nham xà độc đáo ở đây.

Con rắn này chỉ là hung thú nhất cấp hạ giai, lực công kích không tính là lợi hại bao nhiêu, nhưng ranh nanh của nó ẩn chứa kịch độc, cho dù là tu sĩ luyện khí đỉnh phong, nếu bị cắn trúng cũng sẽ gặp phiền toái lớn.

A cổ lạp giơ tay lên, lam quang lượn lờ, một mũi tên nước nhanh chóng bắn về phía Hỏa Nham Xà.

Nhưng động tác của hắn đã chậm một bước, thủy tiễn rõ ràng không kịp ngăn cản con rắn đỏ kia.

Lam Kha khẽ nhíu đôi mi thanh tú lại, vòng trang sức trên cổ tay lóe lên tia ngân quang, đang chuẩn bị ngăn cản Hỏa Nham Xà.

Đúng lúc này, mặt đất ầm ầm vang lên, một cây gai gỗ bén nhọn mộc ra từ mặt đất, xuyên qua thân thể Hỏa Nham Xà, đem nó đâm thẳng lên.

Cây tiễn nước màu lam rốt cục cũng đã bắn tới, đánh trúng vào người con rắn này.

"Phịch" một tiếng vang lớn, thân thể Hỏa Nham Xà bị đâm thành hai đoạn, máu tươi hắt ra, hai đoạn thân thể con rắn vặn vẹo vài cái, rất nhanh đã bất động.

Lam Kha triệu hồi chiếc lắc tay màu bạc lại, rồi thu hồi khối hỏa cảnh ngọc kia, quay lại gật gật đầu với Viên Minh, sau đó tiếp tục tìm kiếm ở phía trước.

Viên Minh theo sát phía sau, chú ý động tĩnh chung quanh.

A cổ lạp tự cảm thấy có chút mất mặt, sắc mặt lại càng thêm khó coi, nhìn về phía bóng lưng Viên Minh xẹt qua một tia âm hiểm.

Nửa canh giờ rất nhanh trôi qua.

Ba người phối hợp càng thêm thành thạo, Viên Minh cùng A cổ lạp hợp lực, ngăn trở tất cả những đợt tấn công bất ngờ của hỏa nham xà, mà Lam Kha ở đó không còn lo lắng nữa, có thể yên tâm điều khiển Kim Tinh Điêu tìm kiếm Hỏa Cảnh Ngọc, nên hiệu suất đạt được rất tốt.

Đến bây giờ, bọn họ đã tìm được hai mươi khối Hỏa Cảnh Ngọc, Lam Kha cũng dựa theo tỷ lệ thỏa thuận lúc trước, đem Hỏa Cảnh Ngọc phân chia cho hai người Viên Minh và A cổ lạp.

Viên Minh vuốt ve trong ngực, bên trong đã có bảy khối hỏa cảnh ngọc rồi, các khối ngọc va chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, năm khối Hỏa Cảnh Ngọc có thể đổi được một điểm giá trị cống hiến, hiện tại những khối hỏa cảnh ngọc hắn có cũng đã tương đương một điểm rưỡi cống hiến rồi.

Hiện tại thời gian còn sớm, nếu là dựa theo tốc độ hiện tại, trước khi trời tối có thể thu thập hơn mười khối nữa, thậm chí là hai mươi khối Hỏa Cảnh Ngọc, vậy cũng đạt được bốn điểm giá trị cống hiến.

Vừa nghĩ tới đây, thì trong người Viên Minh nhất thời nóng lên.

Ngay lúc này, tại đan điền của hắn đột nhiên giật thót một cái, pháp lực hiện tại cũng đã nhìn thấy đáy rồi.

Không còn đủ pháp lực hộ thể, nên toàn thân hắn khắp nơi đều bắt đầu mơ hồ xuất hiện từng đợt đau đớn.

Viên Minh không có bảo vật tránh lửa như Lam Kha và A cổ lạp, hắn kiên trì cho đến bây giờ đã không dễ dàng rồi.

"Nhị vị, pháp lực của ta sắp tiêu hao hết, ta phải rời khỏi nơi này nghỉ ngơi một chút đã." Viên Minh không có cố gắng chống đỡ, nói.

A cổ lạp hất cằm lên, trong mắt lộ ra một tia trào phúng, sắc mặt âm trầm trước kia ngược lại tươi tắn hơn một chút.

"Không sao, ngươi đi trước đi, hai người chúng ta đủ để tự bảo vệ mình rồi." Lam Kha nói.

"Ừm, các ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm Hỏa Cảnh Ngọc đi, những thu hoạch trong lúc ta rời đi, hai vị tự mình phân phối là được rồi." Viên Minh nói một tiếng, bước nhanh rời đi, rất nhanh hắn đã đi ra tới chân núi lửa khổng lồ này.

Nhiệt độ ở nơi này đã trở lại bình thường, hắn tìm một chỗ hẻo lánh, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết.

Thiên địa linh khí hội tụ mà đến, bổ sung pháp lực của hắn.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Viên Minh đột nhiên mở mắt ra.

Pháp lực trong đan điền vậy mà chỉ khôi phục có hơn phân nửa, tốc độ khôi phục rõ ràng chậm hơn trước nhiều.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Linh khí nơi này cũng không mỏng manh a. "Viên Minh đang muốn điều tra kỹ một chút, thì có một loạt tiếng kêu chi chi từ xa truyền đến, thanh âm nghe có chút quen thuộc.

Hắn đứng dậy, núp sau một tảng đá lớn gần đó và nhìn về phía thanh âm.

Một đạo hồng ảnh gầy gò giống như hồ ly xuất hiện ở xa xa, nhắm phương hướng núi lửa rất nhanh chạy tới, đó chính là con chồn lửa của tam động chủ.

"Hỏa xàm nhi! Sao nó lại ở đây? Chẳng lẽ tam động chủ cũng tới nơi này? Viên Minh đi ra.

Nói thế nào thì mình cũng được tam động chủ dẫn vào tông môn, hiện giờ Hỏa Luyện Đường cũng là là thuộc quyền quản lý của nàng ta, nếu như nàng ở phụ cận quanh đây, chính mình cũng nên đến để bái kiến.

Viên Minh nhìn chung quanh nửa ngày, vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng tam động chủ.

Lúc này, Chồn lửa cũng chú ý tới Viên Minh ở xa xa, quay đầu nhìn về phía này, bước chân đang chạy như bay cũng chợt dừng lại.

Nhưng nó đã nhanh chóng dời tầm mắt, tiếp tục chạy về phía núi lửa.

Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, nhìn bộ dáng của chồn lửa, giống như đang đuổi theo cái gì đó?

Ngay lúc này, có một loạt tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến, đó là một thanh niên tóc đỏ thân hình cao lớn, đầu đầy mồ hôi đang chạy tới nơi này, xem trang phục đó là đệ tử của Ngự Thú Đường.

"Vị sư huynh phía trước kia, kính xin ngăn cản con chồn lửa, nó là linh thú của tam động chủ, tuyệt đối không để nó đụng vào nham thạch nóng chảy, nó không chịu được nhiệt độ cao của nham thạch nóng chảy đâu!" Thanh niên tóc đỏ vừa chạy vừa hô, trong thanh âm lộ rõ vẻ sốt ruột.

Viên Minh sửng sốt một chút.

Chiếu theo ý tứ của người này, con chồn lửa kia chẳng lẽ là muốn nhảy vào trong nham thạch nóng chảy sao?

Tuy rằng linh trí chồn lửa còn chưa được khai mở, nhưng cho dù là con kiến hôi cũng có bản năng sinh tồn, làm sao có thể nhảy vào trong nham thạch nóng chảy được.

Nhưng mà con chồn lửa này cứ vậy mà tiếp tục chạy về phía trước, trong ánh mắt tràn đầy lửa nóng, dường như có cái ý định chạy thẳng tới trước, vĩnh viễn không quay đầu lại.

“Không phải là nó muốn nhảy vào trong nham thạch nóng chảy chứ!” Viên Minh sắc mặt khẽ biến, vội vàng đuổi theo, miệng hô to tên "Hỏa Xàm Nhi".

Con chồn lửa này vốn dĩ khá thân thiết với hắn, nhưng mà giờ phút này căn bản cũng không thèm để ý tới tiếng gọi của hắn, cũng không thèm quay đầu nhìn lại, mà cứ thế chạy thẳng về phía nham thạch nóng chảy ở phía trước, giống như ở nơi đó, có thứ gì hấp dẫn nó đến điên cuồng.

Tốc độ chạy của chồn lửa rất nhanh, Viên Minh đã thi triển Vô Ảnh Bộ, vẫn không đuổi kịp, khoảng cách giữa hai bọn họ càng lúc càng xa.

Viên Minh nhớ tới ân cứu mạng của tam động chủ, cắn răng một cái, thi triển phi mao thuật.

Tức thì da bạch viên cuốn lên người hắn, trong nháy mắt hóa thành hình thái bạch viên thú, tốc độ nhất thời tăng lên rất nhiều, nhưng thật là chật vật cũng mới ngang tốc độ của con chồn mà thôi.

Giờ phút này cả hai đang cách nham thạch nóng chảy từ núi lửa đã không còn xa nữa, với tốc độ này của con chồn lửa, tức thì có thể đến được.

Viên Minh đảo mắt, từ trong ngực lấy ra một khối hỏa cảnh ngọc, ném về phía trước.

Hắn lúc trước đã nhìn thấy tam động chủ dùng một khối Xích Hồng tinh thạch hấp dẫn Con chồn lửa này, mà Hỏa Cảnh Ngọc cũng là quặng thạch thuộc tính hỏa, có lẽ sẽ hữu dụng.

Hỏa Cảnh Ngọc bị ném cong lên không trung xẹt qua, chuẩn xác rơi vào trước người Con chồn lửa.

Con chồn lửa nhìn thấy Hỏa cảnh ngọc, mừng rở kêu lên một tiếng, nhanh chống nhào tới, há miệng ngậm lấy.

"Quả nhiên hữu dụng." Viên Minh trong mắt vui vẻ, bước nhanh hơn.

Nhưng mà con chồn lửa rướn cái đầu lên, một ngụm đem Hỏa Cảnh Ngọc nuốt xuống, sau đó lập tức tiếp tục chạy về phía trước, quá trình trước sau bất quá chỉ dừng lại ba hô hấp.

Viên minh thần sắc ngưng trọng, cũng may ba hơi thở cũng là một khoảng thời gian, đủ để kéo ngắn khoảng cách giữa bọn họ thêm một chút.

Hắn tiếp tục đuổi theo về phía trước, nén đau xót xuống, lại lấy ra một khối Hỏa cảnh ngọc ném ra ngoài, lại rơi vào trước người con chồn lửa.

Chồn lửa tựa hồ có chút yêu thích Hỏa cảnh ngọc, lần thứ hai dừng bước hứng lấy, ngửa đầu nuốt vào, lúc này mới tiếp tục chạy về phía trước.

Đã có kinh nghiệm nuốt ngọc trước đó, nên Con chồn lửa lần này chỉ cần dùng ước chừng hai hô hấp là đã nuốt xong khối ngọc thứ hai.

"Thật đúng là có thể ăn." Viên Minh lẩm bẩm một câu, tiếp tục lấy Hỏa cảnh ngọc ném ra.

Bảy khối linh ngọc trong nháy mắt liền hết sạch, nhưng khoảng cách cả hai, rốt cục cũng được rút ngắn lại còn không tới ba trượng, nhưng khoảng cách giữa chồn lửa và nham thạch nóng chảy cũng còn không tới năm trượng.

Viên Minh nhìn đúng thời cơ bấm quyết điểm ra, mặt đất trước người chồn lửa ầm ầm vang lên, một cái gai gỗ to bằng cái miệng chén đột nhiên trồi lên.

Thiếu chút nữa đã đụng đầu con chồn lửa, nó tức giận gầm nhẹ một tiếng, từ bên cạnh đi vòng qua.

Nhưng mà bên kia cũng ầm ầm một tiếng, toát ra một cây gai gỗ thô to, lần thứ hai lại ngăn trở đường đi của nó.

Không đợi con chồn lửa kịp phản ứng, từ các phương hướng khác quanh người nó liên tục vang lên ầm ầm không thôi, từng cây gai gỗ không ngừng trồi lên, trong chớp mắt hình thành một hàng rào gỗ, đem con chồn lửa vây ở bên trong.

Chồn lửa sau khi xoay vài vòng tại chỗ, thì đột nhiên thân hình dừng lại, tiếp theo nó tung người nhảy lên phía trên.

Những cái gai gỗ kia chỉ cao bốn năm thước, lực nhảy của chồn lửa cũng không tệ, rất dễ dàng nhảy thoát ra.

Nhưng mà lúc nó vừa mới nhảy lên, thì có một bàn tay to lông trắng muốt từ bên cạnh vươn tới, một cánh tay đã bắt lấy sống lưng con chồn lửa.

Con chồn lửa bốn chân cào loạn xạ, gầm thét không ngừng, nhưng mà chỗ lưng nó đã bị kiềm chế, vô luận giãy dụa như thế nào, đều là vô ích.

Viên Minh không để ý tới chồn lửa, lập tức giải trừ phi mao thuật.

Phi mao thuật thi triển thêm một hơi thở, thì sát khí trong cơ thể sẽ tích góp thêm một phần, tuy Minh Nguyệt Quyết tựa hồ có thể hóa giải, nhưng hắn tính toán trước mắt có thể vẫn chưa cần sử dụng.

Da bạch viên từ trên người hắn trượt xuống, bị hắn bắt lấy, nhét vội bữa bãi vào trong ngực.

Con chồn lửa giờ phút này không biết là bởi vì gầm gừ mệt mỏi, hay là nhìn thấy bản thể Viên Minh, đột nhiên bĩnh tĩnh lại.

“Viên sư đệ, sao ngươi lại tới chỗ này?” Một thanh âm đột nhiên từ phía trước truyền đến, hai đạo nhân ảnh từ một chỗ đất trũng phía trước đi ra, chính là Mộc Ly cùng Xích Thuật.

"Ngươi bắt được gì vậy? Hỏa hồ? Hãy cẩn thận!" Mộc Ly nhìn thấy chồn lửa trong tay Viên Minh, lông mày rậm nhíu lại, thanh sắt đang cầm trong tay liền muốn đánh tới.

Trong Thập vạn đại sơn hung thú thì vô số, những con có năng lực quái dị cũng không có gì lạ, nếu gặp phải tốt nhất lập tức là đánh chết, nếu không để ý sẽ mất mạng như chơi.

Xích Thuật trong tay bấm quyết, trước người hô hào toát ra hai đoàn hỏa cầu to bằng đầu người, súc thế chờ phát động.

“Hai vị dừng tay, đó là linh thú của tam động chủ, là một con chồn lửa còn nhỏ!” Viên Minh vội vàng đem chồn lửa đặt ở phía sau, nói.

"Linh thú của tam động chủ! Tại sao lại ở đây?” Mộc Ly lắp bắp kinh hãi, thu hồi thiết bổng hỏi.

"Cái này e là phải hỏi hắn." Viên Minh xoay người nhìn về phía sau.

Thanh niên tóc đỏ đang thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy chồn lửa đã bị Viên Minh bắt được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chắp tay tạ ơn:

"Đa tạ... Đa tạ ba vị sư huynh giúp đỡ! ”

Bọn họ giờ phút này đã đang ở trên đỉnh núi khổng lồ, địa hình không bằng phẳng, có nhiều nham thạch nhô lên che chắn, thanh niên kia không nhìn thấy được tình huống Viên Minh vừa mới ra tay, cho rằng là dựa vào hai người Mộc Ly viện thủ, mới ngăn cản được Con chồn lửa.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.