Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2654 chữ

"Ngươi muốn tạ ơn thì tạ hắn đi, hai chúng ta cũng không có xuất lực, không dám nhận công lao." Xích Thuật nhìn Viên Minh một cái, nói với thanh niên tóc đỏ.

"Đa tạ vị sư huynh này, hôm nay nhờ ngươi, nếu không ta phiền toái lớn rồi." Thanh niên tóc đỏ vội vàng hướng Viên Minh chắp tay cảm tạ.

"Sư huynh hai chữ này tại hạ không dám nhận, ta ở Hỏa Luyện Đường Viên Minh, vừa mới vào Bích La động không lâu, hai vị này là đệ tử Luyện Lô Đường Mộc Ly, và đệ tử Quy Luật Đường Xích Thuật, không biết danh tính các hạ là?" Viên Minh không có giải thích, giới thiệu hai người Mộc Ly sau đó hỏi.

"Tại hạ Lặc Cống, là đệ tử ngự thú đường." Thanh niên tóc đỏ gãi gãi đầu, vội vàng giới thiệu bản thân.

"Thì ra là Lặc cống sư huynh, con chồn lửa này ta từng gặp qua, là linh thú yêu quý của tam động chủ, mà sao ngươi lại mang nó tới đây?" Viên Minh đưa chồn lửa qua, hỏi.

Lặc cống vội vàng đưa tay bắt lấy, nhưng chồn lửa vừa đến trong tay gã, đột nhiên giãy dụa mãnh liệt, trong miệng lại càng thét chi chi chói tai, móng vuốt hung hăng chụp lấy trên tay thanh niên một cái.

Móng vuốt chồn lửa có chút sắc bén, trên tay Lặc cống nhất thời bị cào thành mấy vết thương như đao cắt, máu tươi chảy ra.

Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay chợt buông lỏng, con chồn lửa rơi xuống.

Viên Minh vội vàng đưa tay, đón bắt được chồn lửa.

Nói đến cũng lạ, chồn lửa vừa đến tay Viên Minh, lập tức trở nên ôn thuần, chẳng những không giãy dụa đả thương người, ngược lại còn dùng đầu cọ nhẹ thân thể hắn.

Nhìn thấy màn này, Lặc cống, Mộc Ly, Xích Thuật đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Không nghĩ tới Viên sư đệ không chỉ biết luyện khí, mà còn tinh thông ngự thú thuật a!” Lặc cống nói.

"Viên mỗ mới vào tông môn, làm sao hiểu được thuật ngự thú gì đó chứ, chẳng qua lúc trước ta may mắn ở trong thập vạn đại sơn ngẫu nhiên gặp được tam động chủ, ta đi theo người, mà con chồn lửa này người cũng có dắt theo, có thể là nó còn nhớ rõ ta a." Viên Minh nửa thật nửa giả giải thích.

"Thì ra là như vậy." Lặc cống ồ một tiếng, ánh mắt tựa hồ có chút thất vọng.

Mộc Ly cùng Xích Thuật nghe nói Viên Minh cùng tam động chủ quen biết, liền liếc nhau, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh bất tri bất giác có chút biến hóa.

Ó……

Một tiếng rít chói tai vang lên, Kim Tinh Điêu bay tới, Lam Kha cùng A cổ lạp đứng ở trên lưng con điêu, hiển nhiên là chú ý tới tình huống bên này, mà chạy tới.

"Lặc cống, sao ngươi cũng ở đây?" Lam Kha từ trên lưng điêu nhảy xuống, nhìn về phía Lặc cống một cái rồi hỏi, tựa hồ có quen biết với Lặc cống

A cổ lạp cũng theo sát phía sau nhảy xuống, quần áo và ngực của hắn mơ hồ lớn lên không ít, hiển nhiên trong chốc lát này, lại có thu hoạch không nhỏ.

"Lam Kha sư tỷ, là bởi vì con chồn lửa này nè." Lặc cống gật đầu chào hỏi, khẽ cười khổ nói.

“Ngươi không phải là đang tiếp nhận nhiệm vụ của tam động chủ chứ?” Lam Kha nhìn về phía chồn lửa trong tay Viên Minh, hỏi.

"Đúng vậy, có chút suy nghĩ không chu đáo. Nhiệm vụ này so với dự liệu của ta khó làm hơn rất nhiều, hôm nay nếu không có viên sư đệ bọn họ hỗ trợ, suýt nữa là hỏng rồi, xem ra ngự thú thuật của ta thiên phú không đủ, nhiệm vụ này vẫn là dừng lại ở đây đi.” Lặc cống thở dài.

"Hai vị đang nói cái gì vậy? Đừng chỉ nói hai người hiểu, cũng nên cho chúng ta biết một chút chứ. Lặc cống sư huynh là đang chấp hành nhiệm vụ tông môn?” Mộc Ly nhíu mày hỏi.

Bọn họ ở đây thu thập Hỏa cảnh ngọc, cũng không muốn bị ảnh hưởng vào chuyện khác.

"Mộc Ly sư đệ không cần lo lắng, nhiệm vụ ta nói ở đây không có gì khác, chính là chiếu cố con chồn lửa này, do tam động chủ ban phát, cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thu thập Hỏa cảnh ngọc của chúng ta đâu." Lam Kha nói.

"Chăm sóc này chồn lửa sao? Đây cũng là nhiệm vụ hả? Viên Minh ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn nghĩ, chỉ là chăm sóc một đầu linh thú mà thôi, còn cần phải ban bố nhiệm vụ? Nếu chồn lửa này thực sự nghịch ngợm, chỉ cần nhốt nó lại là xong.

"Viên sư đệ không hiểu ngự thú, không rõ môn đạo trong đó. Bồi dưỡng linh thú cũng không phải chỉ là ăn ngon uống tốt là được, càng phải cẩn thận chiếu cố tâm tình của chúng nó, dẫn dắt tính tình của chúng nó, con chồn lửa này còn đang trong giai đoạn thơ ấu, đây chính là thời điểm hoạt bát hiếu động, nếu giam giữ thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nó, tam động chủ ngày thường bận rộn, không có thời gian, cho nên mới công bố nhiệm vụ này a.” Lặc cống nói.

"Thì ra là như vậy, chẳng qua ta ở trong hành chấp đường, hình như không nhìn thấy nhiệm vụ này?" Viên Minh hỏi.

"Hành chấp đường người nhiều mắt tạp, tam động chủ vẫn chưa đem nhiệm vụ này trực tiếp tuyên bố ra, chỉ chào hỏi người ngự thú đường chúng ta, cho nên trên bia đá nhiệm vụ không có xuất hiện." Lặc cống nói.

Viên Minh a một tiếng, đang muốn nói cái gì đó, thì chồn lửa trong tay đột nhiên giãy giụa, từ trong ngực Viên Minh nhảy ra ngoài, rơi xuống đất.

Viên Minh cả kinh, đang muốn đưa tay bắt lại, thế nhưng chồn lửa lại không có chạy trốn, nó há miệng cắn quần áo Viên Minh, lôi kéo theo hướng xa xa.

"Cạc cạc cạc!" Kim Tinh Điêu của Lam Kha phát ra tiếng kêu bén nhọn, hoảng sợ nhìn về phía núi lửa khổng lồ.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Ngay lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên kịch liệt lắc lư một chút, lấy thực lực của mọi người ở đây, cũng suýt nữa té ngã.

Không đợi bọn họ ổn định thân thể, mặt đất lắc lư lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba...

Viên Minh sắc mặt tái nhợt, vịn lấy một tảng đá lớn bên cạnh, lúc này mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Ngay lúc này tiếng ầm ầm từ dưới lòng đất cuồn cuộn mà đến, giống như vô số sấm sét nổ vang, mặt đất kịch liệt run rẩy, tựa hồ có một cỗ cự lực không thể chịu nổi đột nhiên bộc phát.

Mấy người tại đây, ở trước cỗ cự lực này, giống như cây con ở trong cuồng phong, căn bản vô lực phản kháng, thân thể trực tiếp bị ném văng ra ngoài.

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn "ầm ầm" từ xa truyền đến!

Viên Minh miễn cưỡng ngẩng đầu, thần sắc nhất thời đại biến.

Chỉ thấy miệng núi lửa kịch liệt lắc lư, một đạo nham thạch nóng chảy to lớn vô cùng, phun ra, vô số nham thạch nóng chảy đỏ tực dọc theo ngọn núi khổng lồ này có thể trút xuống.

Tại vị trí mấy người này, cũng có nham thạch nóng chảy cuốn tới.

Viên Minh lập tức thúc dục phi mao thuật, hóa thành hình thái một con bạch viên.

Bạch Viên lực lượng mạnh mẽ, thân thể to nặng, so với trạng thái hình người ổn định hơn rất nhiều, cuối đầu lảo đảo hướng xuống ngọn núi chạy như điên.

Đám người Lam Kha cũng vội vàng thi triển thủ đoạn, hướng xa xa chạy thục mạng.

Lúc này, mỗi người chỉ có thể lo lắng cho bản thân mình, căn bản không quản được người khác.

Viên Minh liên tục lăn lộn chạy về phía xa xa, không biết té ngã bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến chân núi.

Nếu không phải hình thái bạch viên này da dày thịt dày, cũng sớm đã đụng vào đá mà bể đầu máu chảy.

Mặc dù có da vượn phòng hộ, hắn cũng bị ngã mặt mũi bầm dập, miệng mũi chảy máu, trong đầu càng thêm ong ong rung động.

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nghỉ ngơi, nham thạch nóng chảy tuôn trào cực nhanh, đã đến phía sau hắn cách đó không xa, đem hết thảy mọi thứ trên đường bao phủ hòa tan.

"Chi Chi Chi..." Tiếng kêu của chồn lửa từ phía trước truyền đến, nhanh nhẹn chạy về phía một ngọn núi thấp bên phải, căn bản nơi đó không chịu ảnh hưởng của việc rung lắc của mặt đất.

Viên Minh ánh mắt sáng ngời, cũng lập tức chạy trốn về phía đó, rất nhanh đến dưới ngọn núi thấp.

Hắn thúc dục da bạch viên thú, mười ngón tay mọc ra móng vuốt bạch viên sắc bén, dễ dàng đâm vào trong núi đá, nhanh chóng leo lên đỉnh núi thấp.

Dòng nham thạch chảy xối xả, vọt thẳng xuống chân núi mấy dặm, mới chậm rãi dừng lại, tất cả mọi thứ đều bị nham thạch nóng chảy đỏ thẫm nuốt chửng.

Trận động đất do núi lửa phun trào cũng dần dần lắng xuống, mặt đất chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Viên Minh giờ phút này đã leo lên đỉnh núi thấp, giải trừ phi mao thuật, nằm ngửa ra, thở hổn hển, trong lòng còn sợ hãi.

Chồn lửa nằm úp sấp bên cạnh hắn, trông có chút trầm lặng.

"Hỏa Xàm Nhi, lần này đa tạ ngươi." Viên Minh khẽ vuốt đầu chồn lửa.

Vừa rồi nếu không phải chồn lửa nhắc nhở, kịp thời chạy tới ngọn núi thấp này tị nạn, hiện tại tám phần đã bị nham thạch nóng chảy nuốt chửng rồi, e là thi cốt chắc cũng không còn.

Hắn nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy và nhìn xung quanh để tìm kiếm dấu vết của những người khác.

Đám người Lam Kha, Mộc Ly đều có phi hành linh thú, chỉ cần có thể kịp thời triệu hoán, bay lên giữa không trung, hẳn là có thể chạy thoát được, không phải mất mạng.

Lặc cống kia hình như không có linh thú phi hành, không biết có chạy thóat được hay không.

Xung quanh đầy dung nham đỏ thẫm, đừng nói là người, sợ là chim cũng không còn một con.

Viên Minh lắc đầu, xem xét tình huống chung quanh ngọn núi thấp.

Nơi này ba mặt đã bị nham thạch nóng chảy bao trùm, cũng may phía sau còn có một mảnh khu vực không có dung nham, lưu lại một cái thông đạo.

Viên Minh hơi trầm ngâm, ôm chồn lửa, đi về phía đó.

"Chi Chi Chi..." Hắn đi ngang qua một nơi nào đó, con Chồn lửa đột nhiên hưng phấn thét chói tai, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh nham thạch nóng chảy cách đó không xa, trong ánh mắt lộ ra khát vọng.

Viên Minh dừng bước, nhìn về hướng, chỗ tầm mắt con chồn lửa nhìn xuống.

"Hả!" Đuôi lông mày hắn nhướng lên, bấm quyết điểm ra.

Mặt đất khu vực nham thạch nóng chảy ầm ầm vang lên, một cái gai gỗ thô to vừa bốc lên, dĩ nhiên là đã bị thiêu cháy đen thui.

Bên trong Mộc Thứ ngoan cường lộ ra từng đạo lục quang, chống đỡ nham thạch nóng chảy thiêu đốt, đột nhiên uốn cong vung ra ngoài, giống như một bàn tay to đang hắt nước.

"Rào" một tiếng, một mảnh nham thạch nóng chảy bị mộc thứ hắt quăng ra ngoài, rơi vào vị trí cách đó không xa, phía trước người Viên Minh.

Một cái vật hình thanh dài từ trong nham thạch nóng chảy lăn ra, lại là một khối vật thể màu đỏ rực, dài chừng một thước, hiện ra hình dáng cong cong, giống như là cái sừng của dị thú nào đó.

Cái sừng này lấp lánh ánh sáng đỏ, như thể có một ngọn lửa đang cháy trên đó.

Viên Minh ánh mắt sáng lên, cây hỏa hồng độc giác này tuy rằng không tản mát ra bao nhiêu dao động linh lực, nhưng chỉ nhìn ngoại hình này cũng phải vật tầm thường, đem so sánh với Hỏa cảnh ngọc có thể còn giá trị hơn, hẳn là một kiện linh tài có phẩm giai không thấp.

Chồn lửa lúc trước phát điên xông về phía dung nham nóng chảy, chẳng lẽ chính là vì vật này?

Chồn lửa kêu lên một tiếng, hóa thành một đạo tàn ảnh mãnh liệt nhào tới, một ngụm cắn lấy hỏa hồng độc giác, xem ra đúng là muốn đem nó nuốt mất.

“Dừng lại, không được, câm miệng!” Viên Minh vội vàng nhào tới, chụp lấy đầu kia của hỏa hồng độc giác.

Thứ này cũng không phải là loại linh tài cấp thấp như Hỏa Cảnh Ngọc, bất luận một kiện linh tài cao giai nào cũng có giá trị rất lớn, để cho chồn lửa cứ như vậy ăn tươi nuốt sống thì thật là lỗ lớn rồi.

Chồn lửa gắt gao cắn chặt hỏa hồng độc giác, lực lượng lớn kinh người, Viên Minh dùng hơn phân nửa khí lực, thế nhưng cũng đoạt không nổi.

Hắn thầm vội vàng, đang muốn thi triển một ít thủ đoạn khác để đoạt lấy cái sừng này, thì đột nhiên phát hiện răng chồn lửa căn bản cắn không nổi vật này, hàm răng sắc bén của nó, ngay cả một chút dấu răng cũng không thể lưu lại.

Viên Minh yên lòng, không cướp đoạt nữa, mỉm cười nhìn con chồn lửa.

Chồn lửa cắn cái sừng này nhiều lần, gặm đến nỗi hàm răng đều tê buốt, nhưng cũng không cắn nổi một chút nào cái này sừng này, đành ngậm ngùi phẫn nộ mà buông tha.

Viên Minh thấy vậy, lúc này mới cầm hỏa hồng độc giác lên, đem đến trước mặt cẩn thận xem xét.

Vật này sờ vào thấy nóng, nhưng lại không có cảm giác thiêu đốt, lúc cầm trong tay có chút thoải mái, trên sừng này lại thấp thoáng xuất hiện một cái đường đồ án hình ngọn lửa kỳ dị, thoạt nhìn hình như là tự nhiên sinh ra.

"Đây rốt cuộc là sừng của dị thú gì đây? Nó cũng có thể được bảo quản tốt trong nham thạch?” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, đuôi lông mày đột nhiên nhướng lên.

Giờ phút này hắn đứng cách dung nham không xa, chung quanh nóng bức khó chịu, một mực toàn lực vận công chống đỡ, nhưng sau khi lấy được hỏa hồng độc giác này, nhiệt độ cực nóng chung quanh đột nhiên cũng yếu bớt rất nhiều, chẳng lẻ hỏa hồng độc giác đang ngăn cách nhiệt lực chung quanh sao?

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.