KHÔNG NGU NGỐC
Mấy ngày sau, sáng sớm.
Chưa tới giờ Mão, trong hỏa phường đã có tiếng búa leng keng truyền đến.
Trong một gian phòng đúc, nhiệt khí bốc lên, Viên Minh mình trần tay cầm búa đúc, liên tục đánh phôi sắt trên đe, tia lửa sáng ngời đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Thần sắc của hắn chuyên chú, hai mắt tập trung trên phôi sắt, trong mắt tựa hồ không còn vật gì khác tồn tại.
Cánh tay của hắn cùng chùy đúc kết nối chặt chẽ, nhìn như chỉ đoan giản là nắm chặt lại, nhưng kì thực lại âm thầm vận chuyển khu vật thuật, đem pháp lực rót vào trong chùy, hình thành một loại cảm giác hài hòa như cánh tay sai khiến.
Viên Minh một chùy tiếp một chùy nện xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng tới gần mục tiêu kia.
Keng keng keng......
Tiếng vang vội vàng như châu rơi mâm ngọc, rốt cục cũng hình thành nhịp điệu đặc biệt.
837, 838......
941, 942, 943, …
Cả người Viên minh toát mồ hôi như dầu, mồ hôi to như hạt đậu trên trán không ngừng lăn xuống đất.
“Sắp rồi, sắp rồi...... " Viên Minh cắn chặt răng, trong lòng lại không ngừng nhắc tới.
978, 979, .....
Cánh tay của hắn đã cứng ngắc, động tác vung chùy bắt đầu có chút biến đổi, nhưng hắn cố gắng kiểm soát, không cho búa lúc nện xuống xảy ra chút sai lệch nào.
Nhưng khi sức lực cạn kiệt, chung quy không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể vượt qua.
Khoảnh khắc búa thứ 981 hạ xuống, thì thanh âm vốn thanh thúy dễ nghe, lại hiện ra một tia nặng nề không nên có.
Viên Minh liền biết, lại thất bại rồi.
Hắn dừng động tác, không có tiếp tục tiến hành vung chùy vô nghĩa nữa, trơ mắt nhìn trên đe sắt phôi thiết từng chút một đã ngụi dần lại.
Chồn lửa một mực ở một bên vây xem, cũng nhận ra được sự thất vọng của Viên Minh, nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, vươn móng vuốt chụp lấy chùy đúc, tựa hồ là muốn giúp hắn tiếp tục rèn luyện.
Viên Minh sờ sờ đầu nó, cười đem chùy đúc đặt ở một bên.
Trên thực tế hắn cũng không phải đang thất vọng, mà chỉ là đang nghĩ lại, bởi vì thần hồn lực cũng không yếu, hắn tu luyện khu vật thuật coi như thuận lợi, nhưng so với việc lĩnh hội vẫn còn có một chút khoảng cách, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn luyện phôi thất bại.
Lúc này, một bóng người từ xa đi tới, chính là Phương cách.
“Ngươi tiến bộ nhanh hơn ta tưởng a, có thể trong vài ngày ngắn ngủi có tiến bộ lớn như vậy, đã có thể liên tục vung chùy đánh ra chín trăm tám mươi mốt lần, cũng đủ luyện chế các loại yên cương linh thú rồi. Có thể nói, trình độ của ngươi đã vượt qua đại đa số đệ tử Hỏa Luyện Đường a. " Gã đi tới bên người Viên Minh rồi dừng bước, liếc mắt nhìn Viên Minh một cái, mở miệng nói.
“Đa tạ sư huynh khích lệ, nhưng khoảng cách tới mục tiêu vẫn còn kém mười chín chùy nữa. " Viên Minh nói.
“Thiếu một li thì xa ngàn dặm, nhìn như chỉ kém mười chín chùy, kì thực còn cách rất xa a. " Phương Cách gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Viên minh vốn còn muốn tiếp tục khách sáo nói tiếp vài câu, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt ngược trở lại, không khỏi có chút xấu hổ, thầm nghĩ ngươi rốt cuộc là tới cổ vũ ta, hay là tới tổn thương ta?
“Ta biết, chênh lệch của ta không chỉ là vấn đề mười chín chùy, mà là về lực lượng, kỹ năng, thậm chí về trình độ tập trung, vẫn còn chênh lệch không nhỏ a. " Viên Minh suy nghĩ một chút, nói như thế.
"Ta nhìn thấy được, ngươi cũng không phải thật lòng thích luyện khí, cho nên ta có chút không rõ, sư tôn người đã đặc biệt dặn dò qua, ngươi có thể không cần phải tiếp tục sàng lọc luyện phôi, nhưng ngươi vì sao còn muốn kiên trì như vậy, thậm chí so với người khác nỗ lực còn nhiều hơn nha?"
“Bởi vì ta không thích đi đường vòng. " Viên Minh nhìn về phía vị sư huynh nghiêm túc này, trả lời.
“Hả? " Phương Cách càng thêm khó hiểu.
“Gặp phải một ngọn núi, ta thích vượt qua hơn là tìm đường vòng qua. " Viên Minh cười giải thích.
“Tốt lắm! Nói như vậy, ngươi cách mục tiêu ngàn chùy không ngừng cũng rất gần rồi." Phương Cách nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười.
.......
Vào ban đêm.
Một vầng trăng tròn treo trên bầu trời phía tây, ánh trăng trong trẻo như nước chiếu vào cửa sổ.
Viên Minh đang nhắm mắt khoanh chân ngồi ở trong phòng, ôm lư hương vào ngực, cả người được bao phủ ánh sáng mông lung, chính là đang tu luyện Minh Nguyệt Quyết.
Hỏa Tham Nhi thoải mái dựa vào bên chân hắn, hai mắt khép hờ, nửa mộng nửa tỉnh.
Viên Minh dùng thần niệm ngồi tự quan sát, hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong thức hải của mình, bên trong bởi vì tu luyện phi mao thuật đã mang đến tai họa ngầm, hiện tại đã được hắn cơ bản vững vàng áp chế
Sương mù đỏ sẫm vốn tràn ngập trong thức hải của hắn, nay đã ngoan ngoãn bị đẩy lùi ra tới ngoài rìa, không dám tái tạo lại nữa.
Viên Minh hai tay bóp động pháp quyết, trong lòng mặc niệm pháp quyết Minh Nguyệt quyết, thần niệm bắt đầu tụ tập, lực lượng không ngừng tập trung.
Bỗng nhiên, một ý niệm của hắn liên tục nổi lên, thần thức lực bắt đầu từ trong thức hải lao ra, hướng kinh mạch toàn thân thăm dò mà đi.
Hắn muốn thử hoàn thành nội thị đối với tất cả kinh mạch.
Lúc thần thức lực lao ra, đầu tiên là phân ra hai cỗ lực lượng, phân biệt tiến vào Nhâm Mạch cùng Đốc Mạch.
Hai mạch này là hai mạch âm dương lớn nhất trong kinh mạch của cơ thể con người, khi thần niệm vừa đi vào, liền có thể thấy rõ ràng Nhâm Mạch từ trán xuống phía dưới, qua mi tâm, chóp mũi, cổ họng, trong ngực, một đường thẳng xuống thẳng đến bụng.
Ở giữa là từng huyệt vị như một trạm dịch chuyển trên đường, thắp sáng đèn đuốc khắp nơi.
Khi thần niệm đi vào Đốc mạch, một đường quan sát bên trong, dọc theo sau đầu giữa cột sống một đường xuống phía dưới, ven đường giống như Trường Thành vạn dặm, trên đó xây dựng lên từng tòa Phong Hỏa Đài, tương ứng với từng cái huyệt vị, đang hừng hực thiêu đốt lên từng đoàn liệt hỏa.
Khi hai cỗ thần niệm này chuyển hướng, Viên Minh chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ đau đớn, nhưng vẫn còn ở mức có thể chịu đựng được.
Nhưng từ sau khi hai luồng thần niệm này chuyển hướng, trên đầu và mặt có 7 kinh lạc là: Túc dương minh vị, Túc thiếu dương đảm, Túc thái dương bàng quang, Thủ dương minh đại trường, Thủ thiếu dương tam tiêu, Thủ thái dương tiểu trường và Túc quyết âm can.
Thần niệm cũng cần đồng thời tiến vào trong bảy kinh mạch này, liền phải chia thêm bảy đạo.
Để có thể tiến triển trong việc tu hành Minh Nguyệt quết, nên Viên Minh hạ quyết tâm, ý niệm nảy sinh ra cái cách tu luyện này.
Trong chớp mắt tiếp theo, hắn phân tán ra bảy đạo thần niệm, đồng thời tiến vào mấy cái kinh mạch này, bắt đầu hướng vào trong cơ thể quan sát chính mình.
Trong lúc nhất thời, bên trong toàn thân từng hình ảnh kinh mạch cùng với huyệt đạo, tất cả đều hiện ra rõ ràng trong đầu Viên Minh.
Đầu óc Viên Minh như muốn nổ tung, truyền đến một trận đau nhức khó có thể chịu đựng.
Hắn cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cái ý định muốn mở mắt ra, từ bỏ việc tiếp tục trùng kích, nhưng thân thể cũng đã không thể kiểm soát được mà run rẩy lên.
Đây là cơn đau dữ dội, gây ra trạng thái co thắt cơ bắp toàn thân.
Hỏa Tham Nhi tựa ở bên chân bị trạng thái khác thường của Viên Minh đánh thức, không khỏi mở hai mắt ra.
Nó nhìn sắc mặt Viên Minh trắng bệch, trán chảy mồ hôi, cả người run rẩy, không khỏi lo lắng đến độ chi chi chi mà kêu loạn.
Đúng lúc này, nó bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ trên cây cổ thụ, đứng ở đó là một đạo bóng dáng màu bạc, nó lập tức cong cái sống lưng, hướng bên kia nhe răng trợn mắt lên.
Bóng dáng kia bước đi tao nhã, dần dần đi ra khỏi bóng cây, để lộ một bộ lông mềm mại màu trắng bạc dưới ánh trăng, toàn thân tản ra hào quang, thoạt nhìn cao quý mà trang nhã.
Tiểu Chồn lửa cũng không bởi vì bề ngoài xinh đẹp của Ngân Miêu mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại trong miệng nhe răng, mơ hồ có ánh lửa sáng lên.
Nhưng mà, Ngân Miêu đối với lời cảnh báo đe dọa của nó hoàn toàn không thèm để ý, vẫn như trước bước chân ưu nhã, dọc theo nhánh cây đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên, liền rơi vào trên bệ cửa sổ.
Ngay khi Chồn lửa cảm nhận được sự uy hiếp, sắp chuẩn bị tấn công, thì hai mắt nó bỗng nhiên đối diện với đôi mắt dị sắc của Ngân Miêu.
Trong con ngươi kia sáng lên một tia sáng mê huyễn mà yêu dị, tiểu Chồn lửa liền phát hiện cảnh vật trước mắt biến ảo, phảng phất thấy được một ngọn núi nhỏ do hỏa tinh thạch cùng hỏa cảnh ngọc tạo lên.
Hai mắt nó mê huyễn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra độ cong mỉm cười, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới Viên Minh sắp gặp nguy hiểm, nó mạnh mẽ giãy dụa, muốn chống cự lại sự hấp dẫn này.
Nhưng khi những hỏa tinh thạch và hỏa cảnh ngọc kia lăn "rầm rầm" về phía nó, nó vẫn không thể chống lại cám dỗ nữa, nhịn không được mà nhào tới.
Không phải nó không có cốt khí, thật sự là hỏa tinh thạch nhiều lắm.
Ngân Miêu liếc mắt nhìn Tiểu Chồn lửa đang lăn lộn trên mặt đất, thè lưỡi liếm không khí, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Sau đó, tầm mắt của nàng miêu rơi vào trên người Viên Minh.
Viên Minh lúc này sắc mặt đã trắng bệch, hắn cau mày, vẻ mặt thống khổ.
Thần thức của hắn đã gần như dốc toàn lực mà tuôn ra, muốn một lần đi khắp tất cả kinh mạch, tiện đà xông thẳng tới đan điền, đem ba chỗ nội cảnh tất cả đều nhét vào nội thị, hoàn thành triệt để tọa chiếu tự quan.
Nhưng đi được một nửa, hắn liền cảm thấy thần thức phân tán bắt đầu có chút vô lực.
“Chẳng lẽ là thần niệm của ta cường độ không đủ sao? " Viên Minh trong lòng nghi hoặc.
Chỉ là có chút chần chờ cùng với do dự, thần thức lực còn sót lại trong thức hải của hắn bắt đầu phân chia ra, hướng về kinh mạch tuôn chảy mà đi.
Cảnh quan bên trong mà thần thức của Viên Minh đang quan sát trong nháy mắt khuếch trương, mười hai kinh mạch cùng với kỳ kinh bát mạch tất cả đều trong nháy mắt bị nội thị thông thấu.
“Ngu xuẩn.”
Đúng lúc này, thanh âm Ngân Miêu đột ngột từ trong thức hải của Viên Minh vang lên.
Viên Minh giật mình, chỉ cảm thấy thanh âm kia không giống trước, có vẻ cách hắn rất xa, có chút mơ hồ.
Còn không đợi hắn đáp lại, đã cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, một cỗ sát niệm hỗn độn mãnh liệt dâng lên trong thức hải, khó có thể ngăn chặn.
Trong thức hải của hắn, sương mù đỏ sậm vốn bị áp chế, nay bắt đầu điên cuồng lan tràn, không còn thần thức lực áp chế chống lại, nó bắt đầu ăn mòn toàn diện thức hải của Viên Minh.
Mà thần niệm Viên Minh phân tán ở trong kinh mạch, giống như là tướng sĩ chinh chiến bên ngoài, chúa ở nhà bị người tập kích, muốn quay lại cứu viện, nhưng tất cả không kịp rồi.
Mắt thấy thức hải của hắn sắp bị xâm chiếm hoàn toàn, một đạo ánh trăng trong trẻo bao phủ mà xuống, bên tai Viên Minh vang lên một tiếng ca thanh tao mà thần bí.
Thức hải của hắn vốn đã bị ăn mòn, chợt có ánh sáng lóe lên, màn sương mù đỏ sậm lập tức bị bức lui.
Viên Minh thật vất vả mới có được chút cơ hội thở dốc, thần niệm lập tức bắt đầu thu thúc trở về thức hải, thật lâu sau, mới một lần nữa vững chắc.
Hai mắt hắn mở ra, đáy mắt đầy tơ máu, cả người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Viên Minh hai mắt ngưng tụ, đầu tiên là nhìn thoáng qua Hỏa Tham nhi đang lăn lộn trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía bệ cửa sổ.
Một con mèo bạc xinh đẹp mà thần bí, đang ưu nhã ngồi xổm trên bệ cửa sổ, một đôi con ngươi dị sắc đang xem thường hắn, giống như ánh mắt lúc trước nhìn tiểu chồn lửa ngu xuẩn kia.
“Đa tạ. " Viên Minh đứng dậy, hướng về phía Ngân Miêu nói cám ơn.
Ngân Miêu nhìn lư hương trong tay hắn một cái, không để ý tới, hơi chần chờ một chút, xoay người muốn đi.
“Dừng bước. " Viên Minh thấy thế, vội vàng giữ lại.
Thân thể Ngân Miêu dừng lại, chần chờ một lát, nghiêng đầu nhìn sang.
"Các hạ lúc trước tặng ta Minh Nguyệt quyết, là bởi vì nhìn thấy ta bị phi mao thuật cắn trả, có phải cố ý làm vậy không?" Viên Minh mở miệng hỏi.
“Coi như có thể cứu được...... không đến nỗi ngu ngốc. " Ngân miêu cuối cùng cũng trả lời, những vẫn không có lời tốt nào để nói.
“Quả nhiên là như thế, là tại hạ nợ ngươi một phần ân tình. " Viên Minh không để ý, chân thành nói.
Ngân miêu cuối cùng cũng trả lời, những vẫn không có lời tốt nào để nói.
“Quả nhiên là như thế, là tại hạ nợ ngươi một phần ân tình. " Viên Minh không để ý, chân thành nói.
Đăng bởi | caominhthienkg90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |