Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Là Tiên Gia Mà Không Phải Quỷ Gia!

Phiên bản Dịch · 1141 chữ

Dư Khuyết lắc cái bát, trộn lẫn vào trong một chút nước trong, sau đó lần lượt đổ thứ nước này cho đám bò cạp, chuột, cá chạch, hạt đậu, mầm đậu... uống.

Kết quả là mấy con vật còn sống nuốt vào loại nước màu xám này, không bao lâu sau thân hình từng con đều xao động không ngừng, trực tiếp biến thành màu đen, bày ra bộ dạng trúng tà.

Trong đó, mầm đậu mục nát tại chỗ, thân thể con bọ cạp kia còn bành trướng lên rồi “Ba” một tiếng nổ thành một vũng chất lỏng!

Cảnh tượng này lập tức làm Dư Khuyết cả kinh, trong lòng trào dâng cảm giác may mắn. Hắn còn vội vàng vươn móng vuốt sắc bén tới, nhanh chóng nghiền nát con chuột và con cá trạch kia.

Kết quả là thân thể con chuột cá chạch đều bị chia làm mấy khối nhưng vẫn còn mấy mẩu thịt bay ra, mọc ra mầm thịt, chân chân chính chính bày ra bộ dạng nhập tà quỷ dị.

Dư Khuyết không chần chờ thêm nữa, đã lập tức ném tất cả đống thịt ấy vào trong lò rèn.

Xèo xèo!

Một luồng khí xám từ trong lò sưởi đang thiêu cháy bốc ra, chậm rãi tiêu tán, sau khi thiêu đốt hầu như không còn từng mảnh thi thể của con chuột và con cá chạch kia, lúc này nó mới yên tĩnh xuống.

Dư Khuyết thở ra một hơi, tâm thần thoáng thả lỏng: "Quả nhiên, bảo vật tuy tốt nhưng cũng phải cẩn thận."

Một màn vừa rồi chính là nguyên nhân khiến hắn không lựa chọn đi cân nhắc về tác dụng của cái hồ lô màu đen này ở trong núi rừng. Hiện tại hắn đã luyện thành công gia thần, thứ này có pháp lực, lại đang ở bên trong hỏa thất, hỏa đường có thể đốt cháy quỷ vật tà ma, dưới điều kiện như vậy, mới có sức lực đi ứng phó với những điều bất trắc có khả năng xảy đến.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Dư Khuyết khẽ híp mắt, thầm nghĩ trong lòng: "Nếu vật còn sống không thể dùng.... cũng chỉ có thể ra lệnh cho đám Quỷ Thần ăn một phen xem sao thôi?"

Hắn sờ sờ vào con gia thần của mình, vật này vừa được luyện chế không lâu, nó chẳng những là tiền vốn để hắn an thân lập mệnh, còn trực tiếp liên quan đến tính mạng của hắn, đương nhiên là không thể lấy ra thí nghiệm được.

Vì vậy hắn lấy chuông đồng ra, đinh đương lay động vài cái, một luồng oan hồn đã lập tức xuất hiện bên trong hỏa thất.

Trên thực tế, Dư Khuyết ra ngoài du lịch, cũng không phải hoàn toàn là cậy mạnh.

Cái chuông đồng này vốn là di vật phụ mẫu hắn lưu lại, tuy là thứ bất nhập lưu, không coi là pháp khí lợi hại đến cỡ nào, nhưng cũng có thể điều khiển ba oan hồn bất nhập lưu bên trong, trước mắt vừa vặn chỉ còn lại một con...

Ba ngày đêm sau, Dư Khuyết bước loạng choạng, sắc mặt trắng bệch nhưng thần thái sung sướng ra khỏi hỏa thất. Hắn đi tới cửa phòng hỏa thất, nhìn thấy Thanh đại gia vẫn ngả lưng trên ghế tựa, tay khẽ phe phẩy quạt hương bồ, trên mặt không giấu được nụ cười.

Người gặp việc vui tinh thần cũng thoải mái, hiện giờ hắn trông thấy ai cũng muốn cười với đối phương một cái.

Thanh đại gia gác cổng như có cảm giác, mí mắt rũ xuống, khẽ liếc nhìn Dư Khuyết một cái sau đó nhíu mày cười mắng: “Ôi chao! Nhìn bộ dáng tiểu tử ngốc nhà ngươi, ai cũng biết ngươi đã thành công viên mãn rồi, thoáng thu lại một chút đi.”

Dư Khuyết thấy đối phương nói chuyện với mình, cũng nhanh chân đi lên phía trước, thở dài nói: “Thanh đại gia dạy rất đúng, là vãn bối quá mức buông thả rồi.”

Tuy nói thế nhưng khóe miệng của hắn vẫn vương lại một chút ý cười. Người bên ngoài chỉ biết lần này hắn đã đạp nửa chân vào cánh cửa Tiên gia, nhưng lại không biết hắn còn chiếm được một món đại cơ duyên, đại tạo hóa khác.

Trong hỏa thất, Dư Khuyết đã nghiên cứu rất kỹ về tác dụng của chiếc hồ lô đen kia. Hắn nhận định vật ấy chính là sự trợ lực lớn trên con đường Tiên gia của mình, thậm chí còn có thể nói khi sở hữu vật ấy trong tay thì ngay cả chuyện tu thành Tiên gia Nguyên Thần tứ phẩm, hắn cũng có một chút hi vọng.

Đương nhiên, chỉ là có một chút mà thôi!

Thanh đại gia gác cổng không hiểu chuyện gì, ông ấy nhìn Dư Khuyết, lại tức cười dùng quạt hương bồ vỗ vỗ vào người hắn rồi nói: “Thôi thôi, chung quy lại vẫn là người trẻ tuổi lần đầu tiên hành công, đắc ý một chút mới là bình thường. Nhưng phải nhớ, dù cho ngươi ăn tủy biết vị, nếm được ngon ngọt thì cũng phải biết khắc chế một chút, dù sao thì không ai cũng có thân thể làm bằng sắt. Huống chi thứ ngươi thu nhận vừa nhìn đã biết là lão quỷ nhiều năm, thuộc loại tính dục tràn đầy, biểu hiện mãnh liệt! May mà ngươi là người trẻ tuổi hỏa lực vượng, dường như còn tự tay bắt lấy, nên mới có thể chịu đựng được.”

Dư Khuyết nghe lời này, cứ cảm thấy trong lời nói của đối phương có chút kỳ lạ, hệt như ba ngày vừa rồi hắn không phải đang “hành công”, mà là đang “hành phòng” (làm chuyện phòng the) không bằng.

Nhưng hắn vẫn chắp tay nói với đối phương: “Đa tạ đại gia đã nhắc nhở.”

Thấy Dư Khuyết hiểu lễ tiết như thể, Thanh đại gia gác cổng lại lên tiếng nói: “Đúng rồi, nhìn hai mắt ngươi trắng xanh, chân run lẩy bẩy, ta khuyên một câu khi trở về nhớ điều dưỡng thân thể nhiều một chút. Mấy thứ như pín hổ, pín trâu, nhung hươu gì đó, dù ăn không nổi cũng cố mà ăn vào. Còn nữa, thu quỷ gì thường dễ bị quỷ ấy ảnh hưởng, sinh ra một ít ham mê không tốt, nhưng phần lớn trong đó đều không thể tạo thành thói quen được.”

Đối phương còn lẩm nhẩm nói thêm: “Nhớ làm việc và nghỉ ngơi đúng hạn, giữ vững sinh khí của người sống. Ngươi là tiên gia mà không phải quỷ gia.”

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.