Giọt Nước Màu Xám!
Đời này, hắn tiến vào một thế giới thần quỷ hỗn độn, tiên học hưng thịnh, trong biển là trung thổ giang hồ, ngoài biển là tiên sơn quỷ đảo.
Trung thổ hiện nay đang là một triều hương hỏa, quốc thế lớn mạnh, lập triều đã tám trăm bảy mươi năm, vẫn luôn giàu có, thậm chí còn đạt đến trình độ ngoài chợ đầy châu ngọc, trong nhà đầy tơ lụa.
Triều đại này chỉ kém một trăm ba mươi năm nữa là có thể duy trì được ngàn năm, bước lên hàng ngũ tiên triều trong sử sách, chói lọi cổ kim, mở ra tiền lệ trong thời đại mạt pháp linh suy.
Chẳng qua quốc thế tốt như vậy lại không liên quan nửa xu tiền giấy nào đến Dư Khuyết cả. Đơn giản là đời này hắn cũng có xuất thân bình thường, mặc dù sau lưng có dòng họ, nhưng trước khi hắn thức tỉnh túc tuệ, phụ mẫu đã chết bởi tai họa tà ma yêu quỷ rồi.
May mắn phụ thân hắn còn có đệ đệ, hắn được thúc phụ thu dưỡng, lúc này mới không cần lo về cái ăn cái mặc, thậm chí còn có thể tiếp tục bước lên con đường nghiên cứu tiên học.
Chẳng qua thúc phụ cũng có con cái của mình, một nhà mấy người, dù đối phương đã thiên vị Dư Khuyết trên một mức độ nhất định nào đó rồi, nhưng người cũng thực sự không có dư thừa tài lực để đi mua cho hắn một con gia thần.
Lần này, hắn ra ngoài tìm quỷ đều ỷ vào một luồng khí thế nghé con không sợ cọp, để trốn nhà mà đi, một mình du lịch bên ngoài. May mà vận khí của hắn tốt, tâm tư tinh tế, lá gan cũng lớn, mới bắt được chút manh mối, tìm được một con quỷ mặt mèo thân người, nếu không, vô thanh vô tức chết ở bên ngoài mới là chuyện thường xảy ra ở thời đại này.
Hô! Dư Khuyết thở dài một hơi, sau đó lấy ra một tấm gương đồng, nhìn chằm chằm vào con gia thần mặt mèo thân người trong gương, trên mặt lại hiện lên ý cười.
Hiện giờ hắn đã có được con gia thần chỉ thuộc về chính mình, cũng coi như đã đạp nửa chân vào cánh cửa tiên gia, tương đương với nỗi sầu lo lớn nhất đã không còn tồn tại!
"Có thể trở về báo tin vui cho mấy người thúc phụ rồi." Trong lòng Dư Khuyết thầm nghĩ. Nhưng sau khi hắn thu hồi gương đồng lại không lập tức xuất quan, mà quay đầu nhìn thẳng vào một cái hồ lô nhỏ màu đen trong sách.
Hồ lô này là thứ Dư Khuyết lấy được từ trên nóc hầm trú ẩn, nó chỉ dài bằng quả trứng gà, cầm trong tay có cảm giác lạnh như băng, còn lóe lên ánh ngọc sáng bóng. Ngoài ra, bề ngoài của vật này chẳng còn điểm thần dị nào khác, thậm chí khi đặt nó vào trong một đống bình ngọc, còn có vẻ cực kỳ xấu xí.
Nếu không phải trùng hợp, có hai con quỷ vật kia nhắc nhở, ngay cả khi Dư Khuyết đã tìm kiếm một hồi trong cái hầm trú ẩn nọ, thì sau khi phát hiện trong bình trống không, cũng có khả năng hắn sẽ xem nhẹ mà bỏ qua nó. Càng khỏi phải nói, lúc ấy thứ này vốn được khảm trên đỉnh thạch động, chỉ có một khe hở nhỏ bé là nối thông với bên ngoài.
"Mặc dù bề ngoài xấu xí, nhưng từ xưa đến nay, người ta đều nói bảo vật tự ẩn năng lực của mình, hơn nữa khả năng cao là chuyện lão phụ mặt lông kia có thể nhập tà ở trong động có liên quan đến vật này!"
Hắn vuốt ve cái hồ lô màu đen nhỏ nhắn ấy, bắt đầu tinh tế phỏng đoán.
Sau khi nhìn quanh một vòng, Dư Khuyết lập tức lấy từ trong gùi sách ra một cái khăn che mặt. Hắn đeo nó lên mặt, sau đó hất một gáo nước lên trên lò sưởi, cũng nhanh chóng đưa hết thảy những vật phẩm mình mới bày biện ra xung quanh như thịt hươu, gỗ hương phong bách ... vào trong lò sưởi.
Chỉ trong nháy mắt một luồng khói đã dâng lên, tràn ngập toàn bộ hỏa thất, trên một trình độ nhất định nào đó thì thứ này hoàn toàn có thể che đậy ánh mắt, ngăn cách trong ngoài.
Lúc này, Dư Khuyết mới khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí đổ một giọt nước màu xám bên trong tiểu hồ lô màu đen kia vào một cái bát trắng. Giọt nước màu xám vừa rời khỏi tiểu hồ lô màu đen, đã mang đến một cảm giác rung động khó tả trực tiếp xuất hiện trong trái tim Dư Khuyết.
Loại rung động này cũng không phải do bản thân hắn sinh ra, mà nó sinh ra từ con gia thần vừa bị trói buộc tiến vào trong cơ thể hắn.
Meo meo! Con gia thần mặt mèo thân người kia lại chủ động hiện lên trên đỉnh đầu Dư Khuyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào giọt nước màu xám kia, lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.
"Nước xám trong hồ lô đen này có thể tẩm bổ cho Quỷ Thần sao?" Dư Khuyết chần chờ hỏi một câu, rồi trong nháy mắt hắn đã liên tưởng đến lão phụ mặt lông cùng với oan hồn của nhi tử nhi tức bà ta.
Người trước rất có thể đã bị giọt nước màu xám từ trong khe hở trên đỉnh động nhỏ xuống, lúc này mới nhập tà sau khi chết oán, người sau thì có khả năng đã bị cái hồ lô màu đen dụ dỗ thu vào bên trong, biến thành giọt nước màu xám.
Gia thần và tiên gia vốn liền tâm, trong lòng Dư Khuyết cũng dần dần dâng lên một loại khát vọng tham lam, muốn nuốt vật này vào trong cơ thể. Nhưng hắn vẫn cố nén, bỗng nhiên lại có mấy vật còn sống nhảy ra từ bên trong gùi sách, theo thứ tự là bọ cạp, chuột, cá trạch, cùng với mấy hạt đậu, mầm đậu... chúng đều là thứ hắn tiện đường mua ở trên chợ.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |