Hóa Thành Thi!
Mặc dù con quỷ mặt mèo thân người bị thiêu đốt trong lò sưởi, đã khiến hung tính trong lòng nó mất mát đi, nhưng dù sao nó cũng chuẩn bị biến thành nô bộc cho người, đang ra sức giãy giụa phản kháng.
Cũng may nó sinh ra chưa lâu, lại thêm lần này bị Dư Khuyết luyện hóa, xem như đã chuẩn bị đầy đủ, dù phản kháng kịch liệt đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Vì vậy, chỉ nghe “lộp bộp” một tiếng, đột nhiên trong bụng Dư Khuyết vang lên tiếng nhu động ruột, thanh sắc quái dị, âm thanh giống như lão miêu động dục. Tình huống này khiến hắn ôm chặt lấy bụng, nhưng sắc mặt lại cực kỳ mừng rỡ.
Chỉ thấy trên mặt hắn, có từng tia khí xám dâng lên, bay thẳng tới đỉnh đầu, sau đó hóa thành một con vật mặt mèo thân người đang không ngừng kêu réo.
Cùng lúc đó, trên hai gò má, phần cổ và cánh tay của Dư Khuyết cũng mọc ra từng cọng lông trắng giống như cương châm, cực kỳ giống với lão phụ trước đây.
Song song với quá trình biến đổi đó, bản thân hắn cũng cảm nhận được cả người lạnh lẽo.
Nhưng bộ dáng như vậy vốn không phải là trói buộc thất bại, mà hoàn toàn ngược lại, tình huống này phát sinh đã cho thấy, chính vì trói buộc thành công rồi nên gia thần mới tiến vào chiếm giữ thân thể Dư Khuyết.
Cương Thi Thần mặt mèo thân người cửu phẩm trói buộc thành công!
"Hà hà hà, thành công rồi!"
Tiếng cười to cao vút vang lên trong hỏa thất chật hẹp, toàn thân Dư Khuyết đầy lông trắng, đôi mắt như mèo hoang, trên người khí xám bừng bừng, trong miệng còn mọc ra hai cái răng nanh, giống như yêu như quái chứ không giống người.
Toàn thân hắn phát run, trực tiếp đi tới phía trước vách tường hỏa thất, đánh ra một quyền.
Ba! Vách tường hỏa thất vốn được làm từ Thanh Cương Thạch, cứng rắn chắc chắn, chịu ăn mòn cực tốt, mà độ dày của mỗi vách tường đều đạt đến hơn ba thước (khoảng 1 mét).
Một quyền này của hắn đánh lên, tuy vách tường không có bị đánh vỡ thế nhưng từng mảng từng mảng đá vụn lại bong ra như bánh bích quy, bụi bặm bốc lên từng trận, hiển nhiên đây không phải kết quả mà sức người có khả năng làm được.
Ánh sáng xanh lóe lên trong mắt Dư Khuyết, thân thể hắn đột nhiên nhảy một cái, đã dùng chân trần nhảy lên tường đá. Móng vuốt sắc bén của hắn trực tiếp đâm vào trong Thanh Cương Thạch, hiện giờ hai cánh tay của hắn đã biến thành móng vuốt mèo, dài chừng ba tấc, có thể dễ dàng xuyên thủng tường đá, trợ giúp hắn chạy băng băng trên tường với tốc độ cực kỳ nhanh, quỷ mị như một con mèo.
Đồng thời trong lúc tiếng cười to vang lên, trong cổ họng của hắn cũng có tiếng mèo kêu không ngừng, sắc bén chói tai, nếu đối địch, chỉ dựa vào tiếng kêu trong miệng này thôi cũng đủ để chấn nhiếp tâm thần của địch nhân rồi.
Diễn luyện trong hỏa thất suốt một khắc đồng hồ (15 phút), mãi cho đến khi sắc mặt Dư Khuyết biến thành trắng bệch, tinh huyết đã hao tổn không ít, hắn mới chậm rãi dừng lại động tác của mình, không ngừng thở dốc.
Giờ phút này, trên vách tường bên trong hỏa thất đã có vô số vết xước, còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết còn sót lại của vuốt mèo, sâu tới một thước, nếu thứ này rơi vào trên thân thể máu thịt, hoàn toàn có thể dễ dàng lóc xương chặt eo.
Ngoại trừ những vết tích do Dư Khuyết tạo thành, vách tường trong hỏa thất vốn đã loang lổ, nó từng bị người ta dùng lửa thiêu đốt, hoặc bị sương lạnh thổi qua, hay bị nọc độc ăn mòn... Bởi vậy chịu thêm một chút phá hoại của hắn cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Đến đây, thân thể Dư Khuyết dừng lại, mặc dù có phần mỏi mệt, nhưng tinh thần lại hưng phấn đến cực điểm: "Hay cho một con Cương Thi gia thần mặt mèo thân người, có thể trợ giúp ta hóa thành thi, răng nhọn móng sắc!"
Hai đời, gần như trọn vẹn cả hai đời, đây là lần đầu tiên hắn tự tay nắm giữ được lực lượng phi phàm như thế, đúng là không uổng công hắn sau khi thức tỉnh túc tuệ vẫn luôn luôn vùi đầu khổ học trong tiên học.
"Hôm nay mới biết ta là ta." Dư Khuyết vui mừng không thôi. Nhưng hắn không định hao phí tinh khí đi diễn pháp thêm nữa, chỉ vui vẻ ở trong hỏa thất thong thả đi tới đi lui.
Bởi vì hắn còn chưa thông qua tiểu cử, chưa thể mở tổ miếu, lập kim thân, bởi vậy chỉ có thể nuôi một con gia thần, bởi vì không có hương khói tẩm bổ, Dư Khuyết đành phải dựa vào tinh khí huyết thủy của bản thân đi cung cấp nuôi dưỡng cho con gia thần trong cơ thể, một khi hao tổn quá nhiều, cực dễ mắc bệnh tật giảm thọ, từ đó mà làm tổn hại đến tiền đồ.
Hắn đi qua đi lại không ngừng, tuy tâm tình đã dần dần ổn định xuống, nhưng đủ loại suy nghĩ cũng bắt đầu ùn ùn kéo đến: "Muốn có tên trong danh sách tiểu cử, trói buộc một con gia thần chỉ là điều kiện cần, bằng không dù bản thân có học vấn cao hơn nữa, được đánh giá tốt hơn nữa, cũng chỉ là thứ phù phiếm, không thực chất, không qua được cửa ải này. Nhưng đối với những gia đình bình thường, dù gia thần có vô dụng đến mức nào chăng nữa, nó cũng là thứ đắt đỏ đến cực điểm."
Dư Khuyết than nhẹ một tiếng: "Rất nhiều người trưởng thành khi làm việc đều chỉ có thể thuê gia thần tới trợ giúp mình, bởi vậy càng đừng nói tới chuyện đi mua, đưa cho một đứa nhỏ chừng mười lăm - mười sáu tuổi cũng đủ để trợ giúp nó sử dụng về sau này rồi."
Ánh mắt hắn không khỏi lóe lên.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |