Tế Luyện Gia Thần!
...
Hỏa thất không lớn, chỉ tầm hơn một trượng, mùi khét lẹt bên trong nồng nặc tới cực điểm, ở chính giữa có một cái lò có thể nối thẳng tới hỏa táng tràng, nghe đồn ngọn lửa này chính là chân hỏa.
Dư Khuyết tiến vào trong đó, cả người khô nóng, dù trong lòng hắn đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng trong lúc nhất thời vẫn có phần không thích ứng được.
Cũng may cảm giác chờ mong đối với quá trình trói buộc gia thần quá mức mãnh liệt, nó đã khiến hắn trực tiếp bỏ qua tất cả những thứ này, để nhanh chóng bình tĩnh lại. Sau đó, hắn cực kỳ chỉn chu, tuần tự lấy ra từng thứ một, có gỗ thơm của cây phong bách, có thịt khô của Song Sinh Lộc, có đầu gà đầu vịt, có tóc và móng của người... lại lần lượt và cẩn thận bày chúng ra vòng quanh lò sưởi, cuối cùng cũng đại khái nhìn ra một hình âm dương bát quái.
Sau khi bày trận hình xong, hắn không trực tiếp bắt đầu quá trình trói buộc gia thần, mà dựa theo sở học, đầu tiên là dâng hương tắm rửa, sau đó yên lặng nhớ lại nội dung bài tập một phen, chờ tạp niệm trong lòng tan đi gần hết, mới bắt đầu hành pháp.
Chỉ thấy hắn mặc áo tang màu trắng trên người, tay cầm vò sứ trắng, ngồi nghiêm chỉnh, trong miệng âm thầm niệm chú:
"Học sinh Dư Khuyết, phụng hành tiên học, tam kỳ lục nghi, cửu cung bát môn, độn giáp phục vọng... Thiên Thần Đại Tướng, Tức Dương Thánh Võ, tế luyện gia thần, nguyện xin tương trợ."
Sau khi tụng niệm chín lần đoạn khẩu quyết trên, hắn lập tức hướng ra bốn phía đông tây nam bắc quỳ rạp bái lạy, sắc mặt càng thêm trang trọng, thần sắc càng có vẻ uy nghiêm.
Đột nhiên, Dư Khuyết mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vò sứ trắng kia, hét lớn: "Thế gian có oán khí, hương khói xen lẫn, xuống dưới thành quỷ quái, bay lên thành Thần Linh."
Tụng niệm bốn câu này xong, hắn nhảy mạnh lên, bắt đâu đạp từng bước ở trong hỏa thất, thậm chí còn cắn nát đầu ngón tay, dùng máu ngón tay của chính mình viết lên trên cái hũ sành màu trắng kia: "Luyện âm quỷ bằng dương khí, hóa tà ác với chân hỏa, hồn phách cung điện, tai mắt tinh thần, từ nay về sau sống lại, làm Thần biến mà thụ hóa (làm cho Thần biến đổi mà nhận sự thay đổi)."
Trong thời điểm hắn tụng chú viết văn, một tia âm phong đã xoay quanh rồi dâng lên, lại cộng thêm con quỷ vật trong hũ sành nọ cũng bắt đầu loảng xoảng động đậy không ngừng.
Dư Khuyết thấy thế, trong mắt hơi toát lên vẻ vui mừng. Hắn dùng một tay khác, đưa vào trong tay áo, lấy ra một nắm lớn hương hỏa tiền giấy, dứt khoát ném vào trong lò sưởi.
Phốc một tiếng, tiền giấy bốc cháy, hóa thành tro giấy, phóng ra một luồng hương hỏa vốn luôn ẩn chứa bên trong, thổi bay tro giấy, khiến không gian bên trong hỏa thất ngay lập tức, tựa như đang có bông tuyết quay cuồng.
Từng tia hỏa khí trong lò nhanh chóng bị dẫn dắt, Dư Khuyết đương đầu với lửa nóng, vội vàng đưa cái hũ sành trắng kia vào chính giữa. Vừa tiến vào trong lửa, từng đường rạn nứt đã xuất hiện bên trên hũ sành, tiếng quỷ khóc cũng vang lên, còn có âm thanh xèo xèo két két muốn nổ mạnh.
Tác dụng của quá trình dùng hỏa thất luyện quỷ chính là mượn dùng một loại hỏa diễm đặc thù để hầm nấu quỷ vật, tẩy rửa quỷ thân, làm như thế mới có thể trợ giúp lệ quỷ hóa thần, lại tiến thêm một bước đạt đến trình độ bị tiên gia trói buộc vào trong cơ thể.
Dư Khuyết nhìn tình huống trong lò sưởi, gương mặt hồng hào.
Tiếp theo, hắn chỉ cần thúc giục lò sưởi, mài giũa sạch sẽ con quỷ mặt mèo thân người kia, sau đó dùng tinh khí của mình trói buộc nó lại, coi như lần tế luyện này đã thành công rồi, hắn cũng thu hoạch được vị gia thần đầu tiên của kiếp này.
Để thực hiện được một bước này, hắn đã không ngừng học tập, lên kế hoạch, chuẩn bị và luyện tập trọn vẹn chín năm!
Bởi vậy dù nằm mơ hắn cũng biết nên làm như thế nào.
Rắc rắc! Vết rạn trên hũ sứ trắng càng ngày càng sâu, lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.
Liệt hỏa thiêu đốt, hắt nước quét đi, không ngừng lặp đi lặp lại.
Rốt cuộc, hai mắt Dư Khuyết cũng hiển lộ ra tinh quang, còn trừng giống như chuông đồng, tinh thần đã phấn khởi đến cực điểm.
Hắn không do dự thêm nữa, đột nhiên đưa tay tiến vào trong lò, lấy cái hũ sành kia ra. Một khắc khi hũ sành tới tay hắn, thân hũ vừa vặn vỡ ra, nổ thành năm bảy mảnh, thậm chí một mảnh vỡ còn xẹt qua gương mặt của Dư Khuyết, nhưng hắn không thèm để ý đến nó, lập tức mở miệng, ngẩng đầu, giơ tàn hương trong tay tới, đưa lên miệng nuốt vào, trong miệng còn mơ hồ truyền ra âm thanh niệm chú: "Ta là tiên đồng Dư thị tử, ngươi chỉ là một con ma quỷ cô đơn, hôm nay ban thưởng cho ngươi vận may lớn, thu ngươi làm gia tướng của ta!"
Lạch cạch!
Hương hỏa vào bụng, cũng không có cảm giác bụi bặm như trong tưởng tượng, ngược lại nó còn là một luồng hàn khí lạnh buốt tối nghĩa, giống như từng hạt bi chì, khó có thể nuốt xuống được. Đồng thời một chuỗi thanh âm gào khóc thảm thiết cũng vang lên trong miệng Dư Khuyết, tiếng mèo kêu chói tai không ngừng truyền ra, cực độ mãnh liệt!
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |