Cửa Hàng Vàng Mã!
Cũng may hiện giờ Quỷ thị trong phạm vi Trung Thổ hầu như đã bị bình định trấn áp cả rồi, bởi vậy những chốn Quỷ thị mọi người thường nói đến đều là phiên chợ hình thành sau giờ Tý, trước rạng sáng. Khoảng thời gian này âm khí tràn đầy, thời gian người sống nghỉ ngơi thích hợp cho quỷ vật hoạt động, mà người kinh doanh buôn bán trong khoảng thời gian này tất nhiên đều là tiên gia nuôi quỷ.
Trong Hoàng Sơn huyện thành có không ít chợ quỷ, về cơ bản mỗi phường đều có một cái, thuận tiện để Tiên gia, tiên học trong các phường thị trao đổi với nhau.
Nếu Dư Khuyết muốn đạt được một phần truyền thừa luyện độ sư thì đi mua lại ở chợ quỷ chính là phương thức thuận tiện nhất.
Điều duy nhất phải suy nghĩ là trong tay hắn vốn không có nhiều tiền giấy hương hỏa như vậy, hẳn là trong nhà thúc phụ cũng không có. Hắn phải nghĩ cách kiếm chút tiền giấy, hoặc là chuẩn bị thứ gì đó có thể dùng để lấy vật đổi vật.
Dư Khuyết cầm thư tiến cử, quay về phòng của mình. Hắn lại một lần nữa sờ vào chiếc hồ lô màu đen trong tay áo, ánh mắt lập loè: “Trong chợ quỷ, giao dịch mua bán có liên quan tới quỷ vật hẳn là điều rất bình thường. Ta có bảo bối hồ lô trong tay, tích góp tiền bạc chắc cũng không quá khó. Nhưng tạm thời cứ tới chỗ luyện độ sư kia xem qua rồi có gì lại tính toán sau.”
Trong lòng tính toán đâu ra đó, hắn ổn định tâm tình, dự định sẽ giữ trạng thái tinh thần tốt nhất để ngày mai đi gặp mặt vị luyện độ sư trong thư kia.
...
Chạng vạng tối hôm sau, Dư Khuyết dựa theo địa chỉ trong thư tiến cử, đi tới một nơi có tên là “ngõ Lạn Nê”.
Dù tên của nơi này nghe không ra sao cả (Lạn nê 烂泥 là bùn nhão, bùn lầy), nhưng nó lại nằm ở đoạn đường phồn hoa của phường thứ bảy. Giá đất đắt đỏ, người sống ở đây đều là kẻ có tiền trong huyện thành, mỗi nhà đều là nhà đơn, tốt hơn nhiều so với dãy nhà ngang nơi Dư Khuyết đang ở.
Để tới nơi đó, ban đầu Dư Khuyết đi xe kéo đường ray, sau đó chuyển thành đi bộ đến đây, mà người ra vào ngõ Lạn Nê hầu như đều dùng xe kéo tay hoặc là ngồi kiệu.
Chỉ thấy nét mặt đám tiểu nhị kéo xe khiêng kiệu kia đều tràn đầy sinh khí, ai nấy hành động như báo săn, y phục trên người cũng sạch sẽ gọn gàng, thậm chí khí sắc còn tốt hơn Dư Khuyết khá nhiều.
Dư Khuyết lần mò một hồi, cuối cùng cũng đi tới phía trước một cửa tiệm bán đồ hàng mã nằm sát đường hẻm, cửa hàng tên là “quỷ điếm Trịnh Lão Hắc”.
Trước cửa có treo hai cái đèn lồng giấy đầu người to bằng cái thớt, sắc mặt chúng đỏ rực, hai mắt tối như mực, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn mà dọa người.
Dư Khuyết vốn tưởng hai cái đèn lồng kia là vật chết, nhưng chờ đến khi hắn đi tới trước mặt chúng, hai cái đèn lồng giấy lẳng lặng quay đầu nhìn về phía hắn, đầu lưỡi giấy đỏ dài ngoằng từ trong miệng chúng phun ra.
Có tiếng kêu the thé vang lên:
“Hoan nghênh khách quan!”
“Ông chủ cát tường!”
Rõ ràng chúng không phải là vật chết thuần túy mà bên trong có ẩn giấu quỷ hồn tinh quái, hiện giờ bị chủ cửa hàng treo ở cửa ra vào, dùng để chào mời khách khứa.
Dư Khuyết bị hai cái đèn lồng giấy làm cho giật mình, lông tơ trên người dựng hết cả lên, suýt chút nữa đã gọi gia thần trong cơ thể ra rồi. Cũng may hắn kịp ổn định tâm thần rồi vội vàng lui ra về phía sau nửa bước, lại cẩn thận hướng về phía hai cái đèn lồng kia, vái chào rồi nói: “Bái kiến hai vị, vãn bối đến bái phỏng Trịnh lão tiên sinh, muốn nhận việc làm học đồ.”
Nghe Dư Khuyết nói thế, khuôn mặt tươi cười vẽ trên hai cái đèn lồng giấy lập tức xoay chuyển. Hai khuôn mặt tươi cười biến thành vẻ mặt nhăn nhó, cái đầu lưỡi đỏ hồng viết lời chúc cát tường trong miệng cũng thu về, chúng quay sang hô vọng vào trong tiệm:
“Một tên ăn không cơm trắng!”
“Một tên trâu ngựa tươi sống!”
Dư Khuyết nhíu mày. Ngay sau đó, khi trông thấy cánh cửa tiệm mở ra, hắn lập tức cắm đầu đi vào bên trong. Ở thời điểm hắn bước vào cửa, có một làn gió thơm từ bên trong nhẹ nhàng vờn quanh thân thể hắn. Chỉ thấy một mỹ phụ trung niên mặc sườn xám bó sát người giữa mùa Đông loạng choạng bước nhanh từ bên trong ra.
Cửa tiệm không lớn, hai người đi lướt qua nhau, suýt chút nữa đã đụng phải. Dù lớp trang điểm trên mặt mỹ phụ vẫn còn nguyên vẹn nhưng búi tóc rõ ràng đã rối loạn. Nàng dùng ánh mắt ướt đẫm có phần ngại ngùng nhìn Dư Khuyết, sau đó vòng hai tay xung quanh người, run rẩy rời khỏi cửa hàng.
“Xì xì xì!” Thời điểm mỹ phụ trung niên rời đi, hai cái đèn lồng ngoài cửa lập tức cất lên tiếng cười quái dị:
“Một vị không cần tiền!”
“Một kẻ tự đưa tới cửa...”
Mỹ phụ nghe thấy tiếng kêu của hai con đèn lồng quái nhưng không dám quay đầu lại, bước chân rời đi càng thêm vội vã. Dường như nàng cảm thấy xấu hổ không dám gặp người, bèn lấy ra một chiếc khăn mỏng từ trong giỏ, phủ lên đầu mình.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |