Thêm Củi Đổ Dầu!
Dư Khuyết nhìn theo mỹ phụ với ánh mắt kỳ quái. Lúc này, bỗng nhiên trong tiệm lại có một tiếng quát khàn khàn nghe như vịt đực vang lên: “Này! Tiểu tử kia, ai bảo ngươi tới ăn chùa đấy hả? Có bằng chứng gì không? Lấy ra lão phu xem xem.”
Một đại hán lùn nhanh chóng xuất hiện trong cửa hàng vàng mã, đối phương mặc đạo bào lưu vân lụa vàng, ngực áo mở rộng, vóc người tuy nhỏ bé nhưng lông ngực lại rậm rì, đôi mắt xếch liếc xéo Dư Khuyết, nét mặt ửng đỏ nhìn có vẻ khó chịu.
Dư Khuyết thấy thế, đương nhiên là biết vừa rồi mỹ phụ kia đã cùng đại hán lùn này làm chuyện hay ho gì đó bên trong cửa hàng. Trong lòng hắn thầm hô “tội lỗi”, lại thực sự lo lắng mình vừa vào cửa đã chọc cho vị đại hán lùn này khó chịu, vì thế hắn không dám chậm trễ, đã vội vàng hành lễ với đại hán lùn: “Bái kiến tiên sư, đây là thư của ta.”
Đại hán lùn nhận lá thư, tùy tiện liếc qua một cái rồi ném lá thư vào trong lò lửa, biến nó thành tàn tro, lúc này mới lên tiếng nói: “Hiểu rồi, nếu đã là người được bằng hữu giới thiệu tới thì trước mắt ta sẽ để ngươi ở lại bên trong cửa hàng ba ngày, trong vòng ba ngày này, nếu ta không vừa ý có thể đuổi ngươi cút đi bất cứ lúc nào. Về phần tiền công, tất nhiên là không có, hơn nữa ngươi cũng phải tự mình mang theo thức ăn mỗi ngày, ta đây đã lâu không nuôi kẻ ăn chùa rồi. Chịu thì chịu, không chịu thì cút luôn đi!”
Dư Khuyết đã sớm hiểu rõ cái là “học đồ” này. Nghe thì hoa mỹ như vậy nhưng trên thực tế, học đồ cũng chỉ là nô lệ miễn phí được người có tay nghề thu nhận, kéo dài lay lắt chừng tám năm, mười năm cũng là chuyện bình thường, bởi vậy hắn hoàn toàn không có ý kiến gì với việc làm không công, chỉ khúm núm nói: “Vâng, vãn bối chắc chắn sẽ nghe theo lời tiên sư dạy bảo.”
“Dạy bảo?” Đại hán lùn nghe hắn nói vậy chỉ cười mỉa một tiếng rồi mới nói tiếp: “Hôm nay ngươi tới đúng lúc lắm, vừa hay trong tiệm đang cần bào chế một đám quỷ vật, ngươi cũng tới thêm củi đổ dầu đi.”
Leng keng!
Đại hán lùn không đợi Dư Khuyết trả lời đã kéo một chiếc chuông đồng trên quầy rồi hô vọng về phía trong cửa hàng: “Phương gia tiểu tử, đừng vội đốt lò, tới hướng dẫn thằng ngốc này đi.”
Chẳng mấy chốc đã thấy một thiếu niên sắc mặt khô vàng, mắt bị hun đỏ chui ra từ sau tấm rèm vải dày. Đối phương cũng khúm núm nói với đại hán lùn: “Vâng thưa sư phụ.”
Thiếu niên da vàng nhìn Dư Khuyết, sau đó cúi đầu chắp tay, nhỏ giọng nói: “Mời đi theo ta.”
Dư Khuyết hoàn lễ: “Gặp qua Phương tiểu ca.”
Đang lúc hai người muốn chui vào trong tiệm làm việc, đại hán lùn kia đột nhiên gọi thiếu niên họ Phương lại: “Mẹ ngươi vừa tới, mang theo ít bánh ngọt, ngấy muốn chết, ngươi cầm ăn đi.”
Đối phương chỉ lên mặt bàn, sau đó xua tay với vẻ mất kiên nhẫn. Một chồng bánh ngọt bày trên mâm sứ trắng lập tức xuất hiện trước mắt hai người, cái nào cái nấy đều trắng tròn mềm mại, vàng vàng đỏ hồng, còn nặn thành hình thỏ con, nhìn qua rất tinh xảo ngon miệng.
Thiếu niên họ Phương lộ vẻ vui mừng, thấp giọng nói: “Đa tạ sư phụ.”
Gã bước nhỏ tiến lên, định trực tiếp cầm đĩa sứ đi, nhưng do dự giây lát mới đổi thành dùng y phục bọc bánh ngọt lại, sau đó cúi đầu rời đi.
Dư Khuyết kinh ngạc nhìn cảnh này.
Ôi! Thì ra mỹ phụ thành thục vừa rồi không phải kẻ buôn hương bán phấn mà là mẫu thân của học đồ này?
Thiếu niên họ Phương thấy Dư Khuyết nhìn mình, khi gã đi ngang qua bèn lặng lẽ nhét một miếng bánh ngọt cho Dư Khuyết, còn cất lên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chia cho ngươi một miếng. Đi theo ta trước đã, sư phụ không thích chúng ta ở phía trước đâu.”
Sắc mặt Dư Khuyết vẫn như thường, hắn cười với đối phương rồi vội vàng đi theo, cũng chui vào phía sau cửa hàng toàn khói xông lửa cháy này.
Cửa tiệm của đại hán lùn dù không lớn nhưng phía sau cửa hàng lại không nhỏ, hết thảy đều chìm trong mờ mịt tối tăm. Nơi này chẳng những có một tầng mà có cả lầu gác, thậm chí còn có cả tầng hầm dưới đất.
Hai người Dư Khuyết giống như chuột, nhanh chóng chui xuống dưới lòng đất. Sau khi leo thang xuống tầng hầm mới ngửi được mùi khói dầu khiến người ta buồn nôn đến cực điểm, thậm chí Dư Khuyết còn cảm thấy dưới chân dính nhơm nhớp. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, chỉ thấy từng luồng khói lửa, mùi dầu hôi truyền đến từ bên trong một cái nồi lớn gần trượng, củi lửa dưới đáy nồi đang cháy lách tách.
Dư Khuyết đi vào xem thử, lại nhanh chóng phát hiện thứ được đốt dưới đáy nồi vốn không phải củi lửa bình thường mà cái nào cái nấy đều có màu trắng bệch, trông rất quái lạ.
Thiếu niên họ Phương trầm mặc đi lên, nửa ngồi xổm trước bếp lò, đút từng thanh củi kỳ lạ ấy vào bếp. Đốt một lúc, bỗng nhiên đối phương quay sang nói với Dư Khuyết: “Dầu chiên quỷ phải đốt tới dầu sôi sùng sục, nếu không rất dễ chiên tới nửa sống nửa chín, xuất hiện mầm tai vạ. Chỉ dựa vào đống củi sáp với củi xương này thì quá chậm, ngươi vào trong hầm kéo mấy thanh củi ướt tới đây.”
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |