Phương Mộc Liên!
Dư Khuyết khẽ nhướng mày, lúc này hắn mới nhận ra diện mạo chân thực của loại củi màu trắng kia, hóa ra chúng là nến trắng là xương trắng.
Cửa hàng vàng mã này lại dùng nến và xương cốt để đốt lò, quả là xa xỉ, không hổ là cửa hàng do luyện độ sư mở!
“Được!” Dư Khuyết gật đầu với thiếu niên, rồi lại tò mò không biết cái gọi là “củi ướt” đối phương vừa nói tới kia là thứ gì. Nhưng khi hắn đi đến cửa vào căn hầm, vừa mở nắp ra mùi thi thể hôi thối đã ập thẳng vào cánh mũi, hắn cầm một ngọn đèn dầu nhìn vào bên trong, động tác lập tức cứng lại. Chỉ thấy thứ bày đầy trong hầm nào phải củi lửa gì, rõ ràng là từng cánh tay, từng khúc đùi, giống như chân gà cánh vịt được đặt trên quầy đồ ăn.
“Yên tâm, thi cốt ở đây đều là ta thu được từ bên ngoài, có lẽ trong nhóm này cũng có kẻ mất mạng oan, nhưng chắc chắn không phải uổng mạng ở nơi đây.” Thiếu niên họ Phương thấy Dư Khuyết do dự bèn cúi đầu đi tới, chủ động cầm lấy cây đinh ba bên cạnh, móc ra ba thanh “củi ướt” từ trong hầm ngầm.
Gã còn thấp giọng giải thích: “Trong chảo dầu có thêm bí dược, dương cương mãnh liệt, mà trong củi ướt lại có chứa thi khí, hai thứ này hội tụ càng dễ khiến loại dầu mạnh hỗn hợp cường độ cao trong nồi sôi trào.”
Thiếu niên dừng giây lát rồi lại nói: “Ngươi tới đây để học luyện độ thì cố gắng làm quen đi, cảnh này về sau sẽ rất hay gặp được đó.”
Người này nói không sai, luyện độ sư dù sao cũng là người giao tiếp với quỷ thần, chỉ là xương cốt chân tay người gì đó thôi, so với Lệ Quỷ chân chính vẫn chỉ là trò trẻ con.
Nếu Dư Khuyết muốn học trộm kỹ nghệ luyện độ từ nơi này thì hắn nhất định phải làm quen với chúng.
“Phải, đa tạ Phương tiểu ca đã chỉ điểm.” Dư Khuyết thở nhẹ một hơi rồi thành khẩn cảm tạ thiếu niên họ Phương kia.
Đối phương thấy Dư Khuyết vừa rồi còn cứng người mà giờ đã có thể phản ứng lại nhanh chóng như thế, ngoài ra cũng biết lễ nghĩa, trên mặt mới cố nặn ra một nụ cười: “Đừng khách khí, mọi người đều là học đồ, giúp đỡ lẫn nhau, sớm ngày khổ tận cam lai là được rồi.”
Khi người này nói mấy chữ “khổ tận cam lai”, rõ ràng là trong mắt gã vừa có một đốm sáng lóe lên. Xem ra làm học đồ trong quỷ điếm này vốn không phải chuyện dễ dàng.
Tiếp theo, Dư Khuyết và đối phương cùng nhau chui đầu vào đốt lò nung dưới lòng đất.
Trong lúc làm việc, thi thoảng hai người cũng nói với nhau vài câu, Dư Khuyết và đối phương giới thiệu tên tuổi, sau đó biết người này tên là “Phương Mộc Liên”. Đồng thời hắn cũng biết tên đầy đủ của vị đại hán lùn chủ tiệm là Trịnh Kỳ Linh, là một lão luyện độ sư cửu phẩm, cửa hàng này đã mở được ba mươi năm rồi.
Chỉ có điều trong ba mươi năm qua, đám học đồ dưới trướng Trịnh Lão Hắc cứ tới rồi lại đi, có vẻ như không thể nào đào tạo được vị luyện độ sư thứ hai. Phương Mộc Liên trước mặt Dư Khuyết đã là học đồ dưới trướng đối phương lâu nhất, áng chừng đã theo học suốt bốn năm rồi.
Qua lời của Phương Mộc Liên, Dư Khuyết còn mơ hồ cảm thấy người này rất quen thuộc với các hạng mục công việc luyện độ, hẳn là đã có thể xuất sư từ lâu rồi mới phải. Nhưng hắn và đối phương quen biết chưa lâu, cũng không tiện hỏi thẳng.
Rốt cuộc, khói lửa trong lò cũng bùng lên, mang theo thi khí dày đặc.
Dư Khuyết và Phương Mộc Liên đốt khoảng hai canh giờ, mang đến chuyển đi mới đun nóng được cái nồi dầu lớn trên đỉnh đầu đến mức sôi trào ùng ục, âm thanh sôi trào vang dội, tiếng nổ ầm ĩ.
Đang lúc Dư Khuyết muốn nghỉ ngơi một phen, bỗng nhiên gương mặt Phương Mộc Liên lại lộ vẻ mừng rỡ.
“Đi!” Đối phương thấp giọng nói một câu, sau đó nhanh như chớp bò lên mặt đất. Chờ cho đến khi Dư Khuyết cũng leo ra khỏi lòng đất, xuất hiện trên cửa hàng, luyện độ sư Trịnh Lão Hắc đã nghênh ngang xuất hiện phía trước chảo dầu.
“Đốt xong rồi?” Đối phương lạnh nhạt nói, trong miệng phát ra tiếng hút đờm, sau đó phun thẳng vào trong chảo dầu.
Bùm! Một luồng lửa lớn đột nhiên nổ vang từ trong nồi dầu, vọt thẳng lên trên, sau đó lưỡi lửa tạo thành một đóa hoa lớn nở rộ tại đỉnh phòng.
“Độ lửa vừa vặn đấy.” Trịnh Lão Hắc khá là hài lòng, sau đó tán thưởng Phương Mộc Liên một câu: “Tay nghề thử lửa của tiểu tử ngươi càng ngày càng tốt.”
Phương Mộc Liên xoa xoa tay, cố gắng kiềm chế lại nụ cười trên khuôn mặt, sau đó cúi đầu nói: “Để sư phụ chê cười rồi.”
“Ha ha ha!” Trịnh Lão Hắc cười lớn: “Chê cười gì chứ? Nhóc con này, nói không chừng ngươi chính là luyện độ sư đầu tiên do lão phu tự tay dạy ra đấy!”
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Dư Khuyết vẫn an phận thủ thường đứng một bên, không nói một câu nào.
Tới tận khi Trịnh Lão Hắc vung tay lên: “Đều nhìn xem, hôm nay lão phu muốn một hơi chiên dầu ba con Lệ Quỷ, không thể buông lỏng được! Đi, hai người các ngươi trước tiên ôm hai bình tro cốt bên trên tới đây, một hơi ném hết vào trong luôn.”
Dư Khuyết giương mắt nhìn lên, chợt phát hiện ở góc sân sau có ba cái bình to bằng đầu người, màu sắc không đồng nhất, thứ chứa đựng bên trong hẳn là con Lệ Quỷ hôm nay sẽ chiên dầu.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |