Đổ Quỷ!
Trong lòng Dư Khuyết thầm than nhẹ: “Vốn tưởng lòng dạ Trịnh Lão Hắc đã đen tối lắm rồi, không ngờ nhắc tới luyện độ thì mỗi người đều là gian thương.”
Hắn cau mày, lại tiếp tục lang thang dạo bước trong chợ quỷ, trong lòng bắt đầu rối rắm. Thật ra ngoài những cửa hàng kia thì vẫn còn những nơi khác có thể mua được truyền thừa luyện độ, đó chính là những người bán hàng rong nhỏ lẻ mà ban đầu không được Dư Khuyết để mắt đến.
Ở những hàng quán bán rong ngoài kia, đừng nói là truyền thừa luyện độ sư, ngay cả truyền thừa Nguyên Thần bọn họ cũng có, ai cũng nói là do tổ tiên truyền xuống, rõ ràng rành mạch. Nhưng trong cuốn truyền thừa kia ẩn chứa mấy phần chân thực, hoặc là có kèm theo loại bẫy rập gì không lại chẳng được bảo đảm.
Nếu Dư Khuyết đã là luyện độ sư, hắn còn có thể ở trong đó hăm hở đào bảo một phen, nhưng đáng tiếc hắn lại không phải, nếu cứ đâm đầu vào thì kiểu gì cũng trở thành một kẻ coi tiền như rác mà thôi.
Ngay cả khi tình hình đã như thế nhưng Dư Khuyết vẫn không từ bỏ. Hắn lựa chọn tiếp tục đi lang thang trong chợ quỷ, cẩn thận quan sát từ đầu tới cuối xem có cơ hội chuyển biến nào khác hay không.
Đột nhiên... vào thời điểm hắn đi ngang qua phố Tây, chợt nghe thấy từng tiếng cười to, tiếng khóc lớn truyền đến từ bên trong phố Tây, đáy lòng có chút kinh ngạc, hắn lập tức đi lên phía trước góp vui.
“Ôi chao! Bình quỷ này chất lượng tốt như vậy, không ngờ lại chỉ mở ra một đống tro tàn, thiệt lớn rồi.”
Có người ở trong đám đông lắc đầu lè lưỡi nói: “Ha ha, thế còn đỡ, hẳn là ngài còn chưa trông thấy, ngày hôm nay thời điểm vừa mới mở chợ đã có người mở quan tài Kim Ti Nam Mộc. Nghe nói đó còn là quan tài ba tầng trong, ba tầng ngoài, ít nhất cũng phải chôn cất cả trăm năm rồi. Đối phương mừng rỡ tiêu tiền, nhưng ngài có biết kết quả thế nào hay không?”
“Ngài nói mau đi!”
“Kết quả thì con mẹ nó, một cái quan tài Kim Ti Nam Mộc lại mở ra một con chó chết trăm năm! Sư phụ mở quan cũng phải choáng váng.”
Dư Khuyết nghe thế cũng có chút sững sờ.
Quả thật, trên thế gian này có mấy người sẽ dùng quan tài Kim Ti Nam Mộc để chôn cất một con chó? Lại còn là chó quê bình thường?
Khi ấy, nơi Dư Khuyết chạy tới góp vui là khu vực đám đổ quỷ trong chợ quỷ chuyên môn tụ tập.
Đổ quỷ không chỉ người bình thường, mà chỉ nhóm thương gia khai quật phần mộ ở khắp nơi. Bọn họ đào ra bình tro cốt, quan tài gì đó... lại dựa vào phẩm chất của bình tro cốt hay quan tài để bán vào trong chợ quỷ, từ đó người mua sẽ dự đoán xem bên trong có quỷ vật ẩn giấu hay không.
Vận khí tốt, đổ quỷ cược trúng một con quỷ tốt, vậy là kiếm bộn rồi.
Vận khí không tốt, cược ra một con quỷ xấu, thậm chí có khi trong bình còn không có quỷ, như vậy chính là lỗ to.
Trong đó, bình tro cốt chỉ là vật liệu nhỏ hoặc bị loại trừ trong mắt đổ quỷ, phẩm chất tốt xấu lẫn lộn, tỷ lệ cược ra quỷ lúc cao lúc thấp, giá cũng rẻ. Một số bình có giá rẻ tới mức cả người bình thường cũng có thể chơi mấy lượt, nhưng tỷ lệ cược ra quỷ cực kỳ nhỏ bé, coi như tới góp vui mà thôi.
Quan tài lại là vật liệu chính, vật liệu quan trọng, dựa vào phẩm tướng có thể phán đoán xem bên trong có quỷ hay không, nhưng giá cả lại không rẻ, tuyệt đối không phải thứ gia đình bình thường có thể chạm vào.
Theo Dư Khuyết được biết, hàng năm trong huyện thành đều có lời đồn truyền ra, với nội dung kiểu như một gã đổ quỷ nào đó nhặt được món hời, mở một bình tro cốt không đến trăm đồng tiền lại đổ ra lão quỷ, nhờ vậy mà làm giàu.
Cũng có người dốc cả cơ nghiệp, còn vay mượn bên ngoài không ít, lúc này mới mua được một chiếc quan tài loại tốt, kết quả là mở ra không thấy lão quỷ trăm năm đâu, gia nghiệp trăm năm cứ thế mà mất sạch.
Dư Khuyết vốn không để ý lắm đến chuyện của đám đổ quỷ này, chỉ muốn rời xa chốn ấy thật nhanh. Nhưng tối nay đại sự mua bán của hắn thất bại, mà đến cũng đã đến rồi, tới góp vui cũng phải làm cho đủ bộ, vậy là lại chen chúc chui vào bên trong.
Chẳng ngờ không được bao lâu sau đó lại để hắn tìm được cơ hội xoay chuyển rồi...
“Người đi ngang qua đừng bỏ lỡ, bình sứ ba màu thượng hạng, tỷ lệ ra quỷ bảy phần! Một bình chỉ cần một vạn đồng tiền!”
“Quỷ vừa mở ra có đồng tử đỏ thẫm, loại thủy tinh, vị nào nhìn trúng chỉ cần báo giá!”
Trong chỗ đổ quỷ, có không ít người đang rao bán bình tro cốt, quan tài, đồng thời cũng có người đang chào hàng quỷ vật, đều là “hàng” được mở ra từ bên trong các bình tro cốt, quan tài, mở xong người ta sẽ bán ngay tại chỗ, bầu không khí rất sôi nổi.
Dư Khuyết tiến lên, cẩn thận quan sát vài lần, chợt phát hiện phần lớn khách mua sắm quỷ vật đều thuộc các cửa hàng trong chợ quỷ, một phần nhỏ là các chủ quán hàng rong, chỉ có khoảng một phần cực ít là người đi đường lui tới.
Hắn phản ứng rất nhanh, đã hiểu rõ nguyên do trong đó.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |