Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Lựa Chọn Hà Khắc!

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Đi qua quầy tranh mua tinh khí của người qua đường, Dư Khuyết tiếp tục dạo quanh chợ quỷ. Hắn đi quanh toàn bộ chợ quỷ một lần, chợt phát hiện chợ quỷ hôm nay dài chừng trăm trượng, ngang dọc tương đương với bốn con phố, càng tới gần ngã tư đường lại càng náo nhiệt, phần nhiều đã bị chủ quán bán tranh hào phóng kia chiếm cứ rồi.

Đối phương có cờ hiệu, mặt cũng để lộ, còn không che giấu thân phận, rõ ràng là muốn làm ăn lâu dài rồi.

Trong chợ quỷ có đủ các kiểu buôn bán cũng khiến Dư Khuyết được mở rộng tầm mắt. Nói đâu xa, chỉ riêng ngành mua bán quỷ vật cũng có tới trăm nghìn cách thức khác nhau rồi. Có tiệm quỷ kinh doanh nhiều thế hệ, có thu quỷ từ dã ngoại để kiếm lời, còn có mua bán quỷ hồn của tổ tông, thậm chí còn muốn bán bản thân làm quỷ... Danh mục rất phong phú.

Trong đó, người môi giới phụ trách kinh doanh quỷ vật còn nhiều hơn. Bọn họ khua môi múa mép, đổi trắng thay đen, cái miệng không ngừng nói “Chỉ trăm đồng tiền là có thể dẫn một con quỷ về nhà”, “Mua lớn tặng nhỏ - cha con quỷ”, “Mua pháp khí tặng quỷ tốt”... nói chung là bọn họ sẽ tìm mọi cách để lôi kéo người qua đường, tranh thủ khiến lòng người lung lay, tâm động, cuối cùng là mua quỷ về nhà.

Chẳng qua trong đủ những mọi lời mời chào vang lên xung quanh, Dư Khuyết không cần nghe cũng biết bên trong đã đặt sẵn một loại bẫy rập, hết cái bẫy này lại đến cái bẫy khác. Hắn sẽ không quên con gia thần đèn lồng quái của thúc phụ nhà mình, người từng vay mua quỷ từ mười mấy năm về trước, vậy mà đến tận bây giờ con chưa trả hết. Thậm chí trước đó không lâu, hắn còn nghe thúc phụ thúc mẫu than thở, nói là mười năm qua chỉ mới trả được phần lãi, còn tiền gốc vẫn chưa trả được một xu.

Dù vậy Dư Khuyết vẫn thấy có người xoắn xuýt một lúc lâu, do dự cả nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn giậm chân một cái, chủ động đi về phía đám môi giới kia, dự định sẽ nhảy xuống cái hố đó để mua quỷ thần.

Dù có người đi đi lại lại không ngừng, liên tục so sánh cân nhắc hồi lâu ở bên ngoài các quầy hàng ven đường, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ có thể lựa chọn một cửa hàng, sau đó khom người tiến vào.

Chờ đến thời điểm ra khỏi cửa hàng ấy, những người này đều như kẻ mất hồn, rồi lại cao hứng bừng bừng, cũng không biết rốt cuộc là vui hay buồn nữa.

Dư Khuyết lắc đầu nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã. Nếu hắn không bắt được quỷ vật ở dã ngoại thì tám chín phần mười cũng sẽ giống như những người đi đường này, đến chợ quỷ mặc cho người ta xâu xé một phen.

Hơn nữa, những người đi đường có thể đến chợ quỷ vay tiền mua quỷ như vậy, vốn đã là quần thể có cuộc sống không tệ trong huyện thành rồi. Dù sao thì rất nhiều người muốn vay tiền mua quỷ nhưng chủ quán lại không buồn để ý đến bọn họ!

Dư Khuyết quan sát mấy lần, sau đó hoàn toàn thu hồi ánh mắt, không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn sẽ không quên mục đích mình đến chợ quỷ tối nay, chính vì mua một phần truyền thừa luyện độ sư.

Vừa rồi lúc đi dạo một vòng, Dư Khuyết đã ghi nhớ tất cả những loại văn thư điển tịch được bày ra tại các cửa hàng lớn trong chợ quỷ, giờ là lúc thay phiên sờ thử, nói bóng nói gió một phen, lựa chọn giá cả thích hợp.

Thời gian trôi qua, người qua lại trong chợ quỷ càng thêm đông đúc.

Lúc ban đầu quỷ ở nơi này nhiều hơn cả người, nhưng về sau lại biến thành người còn nhiều hơn cả quỷ, cả đám chen vai sát cánh, tiếng kêu ồn ào, vừa khóc vừa cười, có vui có buồn.

Nhưng sau khoảng một canh giờ, sắc mặt Dư Khuyết dần chuyển thành âm trầm, hàng lông mày nhăn lại như bánh quai chèo.

Hắn có chút ngỡ ngàng đứng trên đường phố, thực sự không biết nên đi tới nơi nào. Bởi vì hắn đã liên tục tìm suốt một canh giờ, cũng trực tiếp trao đổi với chừng hai - ba mươi chủ quán nhưng vẫn không thể mua được một phần truyền thừa luyện độ sư.

Xảy ra tình huống như vậy không phải do hắn chê đắt, cũng không phải tất cả các cửa hàng ở đây không bán truyền thừa luyện độ sư, mà là những cửa hàng này không bán riêng truyền thừa. Nếu muốn mua được, chỉ có thể đồng ý một trong hai trường hợp như say, một là phải có người bảo đảm, có thư tiến cử, hai là phải ký kết khế ước chung vốn với bọn họ.

Dư Khuyết đã xem qua những loại khế ước chung vốn kia, một nửa trong đó là khế ước bán mình, một nửa là khế ước làm trâu làm ngựa, rõ ràng là thu tiền của ngươi nhưng vẫn muốn trói buộc ngươi lại.

Với Dư Khuyết, đây rõ ràng lầ điều kiện cực kỳ khó chấp nhận.

Hắn có hồ lô đen trong tay, con đường luyện đạo giai đoạn đầu đi qua như thế nào vốn không cần nghĩ cũng biết, căn bản không cần trói buộc chính mình vào một chiếc thuyền của người khác.

Dù đến ngày nào đó hắn thật sự muốn gia nhập vào một phương thế lực nào đó thì bản thân cũng không đến mức phải lựa chọn ngay trên chợ quỷ.

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.