Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quầy Tranh Buôn Da Bán Thịt!

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Tới gần nhìn thử hắn mới phát hiện trong các bức tranh vẽ được bày bán tại quầy hàng này, có một đám nữ tử nhìn như thật, trực tiếp phô bày ra đủ mọi vẻ quyến rũ. Các nữ tử nọ, ai cũng ăn mặc mát mẻ, thậm chí có người còn không mặc y phục, cực kỳ thu hút ánh mắt người xem.

“Ta có mỹ nhân trong tranh, chỉ cầu người có duyên, trăm đồng tiền là có thể âu yếm.” Một nam tử âm nhu tô son điểm phấn trực tiếp để lộ ra gương mặt, nhẹ nhàng lắc lư tấm cờ hiệu, lại tủm tỉm hét to: “Chư vị đi qua đường đừng bỏ lỡ.”

Người này còn không ngừng vươn tay túm lấy tay áo của người này lại nắm lấy tay người khác rồi nhiệt tình nói:

“Nào, sờ thử đi, bảo đảm còn hơn cả người sống, da thịt xử nữ đấy!”

Dư Khuyết suýt chút nữa cũng bị đối phương bắt lấy tay áo, đành phải lui lại nửa bước mới tránh thoát được.

Sau đó, khi hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào bức tranh mỹ nữ đang được đối phương treo trên xe gỗ một hồi, mới phát hiện các mỹ nhân trong tranh đúng là ai cũng có da thịt trắng như tuyết, sống động có mùi hương, giống hệt người sống.

Có một người đi đường bị mấy bức tranh này thu hút, tiến lên một bước, nói to: “Trăm đồng tiền đúng không? Cậy cho ông đây một đôi, nếm thử món ngon xem thế nào!”

Không đợi chủ quán trả lời đã có hai bức tranh mỹ nữ đong đưa, hai nữ tử trong tranh quay tròn một vòng rồi hạ xuống, nói với giọng nũng nịu: “Được ạ thưa quan nhân!”

Hai nữ tử này bay bổng nhẹ nhàng, trong nháy mắt khi xuất hiện còn có chút khí chất như tiên cơ, làm sắc tâm của mọi người rục rịch.

Người đi đường kia lập tức bị mê hoặc đến vui mừng khôn xiết, gã khom người lập tức chui vào cái màn che sau xe gỗ. Chẳng mấy chốc từ trong màn che đã truyền ra thanh âm quấn quýt đưa tình.

Dư Khuyết nhìn thấy cảnh này, chợt có cảm giác như được mở rộng tầm mắt.

“Không ngờ tại chợ quỷ này còn có kẻ mua bán da thịt ngay tại hiện trường, đã không phải là người còn hàng đẹp giá rẻ, trăm đồng tiền là có thể thử một lần!”

Phải biết rằng, lương tháng của thúc phụ hắn là ba nghìn đồng tiền giấy hương hỏa, thuộc loại trung hạ trong huyện thành, bởi vậy một lần trăm đồng tiền cũng không đắt.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có người đi đường hét lớn: “Ông chủ, nếu ta muốn mời một mỹ nhân trong tranh của ngươi về nhà thì giá cả như thế nào?”

Ông chủ âm nhu nghe thế, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, nói: “Mỗi bức tranh của ta đều là bảo vật vô giá, nếu muốn mời về nhà thì... Đương nhiên cũng không thu một xu nào, chỉ cầu ngươi có thể đối xử tử tế với các nàng là đủ.”

Ai ngờ lời này vừa thốt lên, người kia lại khúm núm lùi về, vội vàng chuồn ra khỏi đám người. Không chỉ một mình gã làm như vậy, Dư Khuyết cũng di chuyển bước chân, đi ra phía ngoài. Nói đùa gì thế, nơi này chính là chợ quỷ, là nơi mà quy củ có cũng như không đấy.

Người qua lại không quen biết lẫn nhau, dù không dám nói tất cả đều là kẻ xấu, là hung phạm, hắn cũng dám khẳng định không có một kẻ nào lại coi tiền như rác đến mức đi tặng bảo bối của mình cho người khác.

Ông chủ quán bán tranh kia tình nguyện đưa tặng mỹ nhân trong tranh miễn phí, tất nhiên là mời thần về nhà dễ nhưng muốn tiễn thần sẽ rất khó khăn.

Đám người Dư Khuyết hiểu được điểm ấy nên mới không muốn dính dáng quá nhiều đến chuyện này.

Quả nhiên, bọn họ mới rời đi được vài bước, phía sau xe gỗ đột nhiên truyền ra tiếng kêu sợ hãi: “Làm gì thế, làm gì thế hả? Được lắm đồ gian thương nhà ngươi, lão tử bỏ tiền mà ngươi còn động đến tinh khí của ta sao?”

Nhưng chủ quán bán tranh lại cười tủm tỉm, quay đầu hô với cái xe gỗ phía sau: “Khách quan nói đùa gì thế, sao lại để ngài phải tiêu tiền? Chờ ngài đi ra nhớ tới chỗ ta nhận lại hai trăm đồng tiền của ngài. Hì hì! Tiểu Thất, Tiểu Ngũ, hầu hạ vị đại gia này thật tốt vào.”

A, một tiếng kêu thảm thiết không nói nên lời lập tức vang lên từ sau xe gỗ.

Thì ra chiếc xe gỗ này tuy kinh doanh mặt hàng buôn da bán thịt, nhưng vốn không phải thu tiền buôn bán, mà là tới chơi một lần chủ quán sẽ tặng cho khách hàng một trăm đồng tiền, dùng tiền để đổi lấy tinh khí trên người khách nhân.

Không ít người tính cả Dư Khuyết khi nghe thấy thế đều không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một lần nữa, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Lúc này, trên đường lại có những người đi ngang qua khác, trong miệng bọn họ nhao nhao phát ra tiếng cười nhạo, dường như đang cười vị khách nhân kia lần đầu tiên tới chợ quỷ, nên lóng ngóng vụng về. Nhưng cũng có người nghe vậy, bước chân có chút ngập ngừng, nhìn trái nhìn phải mấy lần rồi chủ động đi tới quán tranh.

Dư Khuyết lại không nhịn được mà bật cười, tinh khí của hắn vốn không thể coi là dư dật, căn bản là không có hàng tồn dư thừa để mang đi tìm niềm vui. Nếu không đợi vui vẻ xong lại khó có thể ăn nói với gia thần mặt mèo nhà mình.

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.