Vào Chợ Quỷ!
Nếu không phải muốn dựa vào chúng dẫn đường, hơn nữa bản thân còn không thể tự ý bắt quỷ hồn trong thành thì Dư Khuyết cũng muốn gặp con nào là thu con nấy lại.
Hắn nhắm mắt theo đuôi những vong hồn này, hướng về nơi âm khí mạnh nhất trong thành. Không lâu sau, mảnh sương mù nồng đậm hơn đã xuất hiện trên đường phố, có cảm giác như nó đang di động trên mặt đất, ướt lạnh sền sệt, dường như còn có thể chui vào trong miệng mũi người ta tựa như một đám xúc tu.
Dư Khuyết đi vào trong sương mù, gần như ngay lập tức hắn đã thoát ly khỏi huyện thành trần gian, đi tới âm tào địa phủ.
Chỉ thấy hàng loạt bóng người có cao có thấp đang lắc lư bập bềnh bay trong sương mù, cũng có thân hình giống như cự vật đi tới đi lui, còn có mấy cái đầu người bay qua bay lại, khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc từng hồi.
Nơi này chính là đích đến tối nay của hắn, vị trí thiết lập chợ quỷ thứ bảy của Hoàng Sơn.
Chạy tới vị trí chợ quỷ, trong mắt Dư Khuyết tràn đầy chờ mong. Hắn không hề quan tâm đến những bóng dáng không phải người trong chợ quỷ, ngược lại còn có cảm giác đây mới là tình huống bình thường.
Xét cho cùng, tồn tại đã dám đến nơi đây thì về cơ bản đều là những kẻ nuôi gia thần.
Nếu phàm nhân thuần túy muốn tới đây thì cần phải dán bùa gặp quỷ, bùa hộ mệnh gì đó lên người, nếu không chẳng những bọn họ không thể nhìn thấy nơi quỷ tụ tập, thậm chí còn có thể bất cẩn bị đủ các loại du hồn vãng lai lấy mạng.
Dư Khuyết tiếp tục đi sâu vào trong bên trong, đột nhiên lại hiểu ra vì sao sương mù ở chợ quỷ lại dày đặc và sền sệt như thế. Bởi vì trên mặt của hắn đang có một tầng sương mù mỏng bao trùm, che đậy khuôn mặt của hắn, ngay cả thân hình hắn cũng trở nên mơ hồ, ngay cả khi hắn cùng người khác trò chuyện thì đối phương cũng khó có thể nhận ra hắn.
Đây chính là đặc điểm lớn của chợ quỷ.
Hai bên thoả thuận xong tiền hàng ở đây, xoay người rời đi sẽ không chịu trách nhiệm.
Đương nhiên, những thương gia và cửa hàng kinh doanh lâu đời tại chợ quỷ vẫn có bảo đảm với thứ mình bán ra, nhưng đương nhiên, loại bảo đảm này cũng gói gọn trong mấy chữ 'nhận hàng không nhận người' mà thôi.
Quy củ thần bí như thế chẳng những không gây ảnh hưởng đến chuyện giao dịch trong chợ quỷ mà ngược lại nó còn khiến việc làm ăn tại mỗi một chợ quỷ càng thêm phần náo nhiệt, thậm chí rất nhiều phàm nhân cũng liều mạng muốn đến chợ quỷ một chuyến, từ đó mà chứng kiến một chút việc đời.
Nói đâu xa, ngay cả Dư Khuyết trước đây cũng vậy, bởi thế tối nay là lần đầu tiên hắn tới chợ Cản Quỷ.
Tuy mới đến nhưng hắn đã biết một số quy củ của nơi này rồi, cũng vì có chút am hiểu nên dù mặt mũi đã bị sương mù bao phủ, nhưng hắn vẫn quyết tâm lấy khăn che mặt, thậm chí trong miệng còn ngậm một mảnh tử đinh hương.
Tử đinh hương là một loại dược liệu quý báu có thể trị đau răng do gió lạnh, viêm nướu, hôi miệng, phụ nhân bị cảm lạnh, tiểu nhi bị bệnh sưng bìu....
Thứ Dư Khuyết dùng tất nhiên không phải hàng chính gốc, chưa biết chừng bên trong còn chẳng có chút tử đinh hương nào. Nhưng nó cũng tràn ngập mùi thơm, có thể bao trùm khí tức Dư Khuyết thở ra hít vào, đề phòng bị một vài quỷ thần nào đó theo dõi.
Sau khi che mặt ngậm tử đinh hương, Dư Khuyết lại liên tục kiểm tra bản thân, sau đó thân thể hắn nhoáng lên một cái, xuyên qua sương mù, đi vào đường phố náo nhiệt của chợ quỷ.
Từng tiếng gào to vang lên:
“Bán bùa đây, bùa được làm từ da thượng đẳng, da cáo da hổ da rắn, da người da quỷ da yêu, lột da chế phù, tay nghề trăm năm!”
“Bán pháp khí không dùng tới, chỉ cần hợp mắt thì ngài có thể mang đi.”
Dư Khuyết đi trên đường phố, hai bên là những người bày quán bán hàng rong, trên quầy hàng có bán khoáng thạch, bán dược liệu, bán bùa, bán văn thư điển tịch, bán thuốc cao da chó và Đại Lực Hoàn... rất hỗn tạp, số lượng cực nhiều.
Vấn đề là không có bao nhiêu người dừng lại phía trước những quầy hàng kiểu như thế này, đặc biệt là những quầy bán bùa, bán đan dược thành phẩm kia.
Người bán hàng rong ấy mà, đi một chỗ bán một chút, hôm nay còn bán ở nơi này, ngày mai chưa biết sẽ đi nơi nào, mấy đồ vật do bọn họ bán ra đều không rõ lai lịch, tác dụng cũng không được bảo đảm, trừ khi là người trong nghề hoặc là thật sự túng quẫn, nếu không gần như chẳng có mấy người đi tới mua bùa chú, đan dược và những vật phẩm khác ở đây.
Dư Khuyết cũng chỉ nhìn lướt qua phần lớn những quầy hàng rong trước mắt. Bỗng nhiên, ở thời điểm hắn đi đến phía trước một quầy hàng. Chủ quán đang nâng một chiếc xe gỗ ra, trên xe có treo những bức tranh sặc sỡ màu mè, không ngừng phấp phới, trong tay chủ quán còn có một tấm biển hiệu có ghi “Cửa hàng thâm niên mười ba năm”, thu hút không ít người lui tới bên trong chợ quỷ.
Dư Khuyết cũng bước lên phía trước, tham gia náo nhiệt.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |