Nơi Âm Khí Thịnh Nhất!
Chờ Trịnh Lão Hắc đi xa, Phương Mộc Liên mới thấp giọng nói: “Quá trình luyện độ hai con quỷ vật này đã thất bại, bất cứ lúc nào cũng có thể nhập tà, không thể chần chừ lâu, phải nhanh chóng đưa chúng đến nơi hoả táng để trấn áp tiêu hao.”
Vừa dứt lời, Phương Mộc Liên đã xách hai con rối người giấy kia lên, gã chắp tay với Dư Khuyết rồi dùng những bước chân vội vàng đi ra ngoài cửa hàng.
Dư Khuyết nhìn theo đối phương, mấy lần muốn há miệng nói chuyện tiễn quỷ này hắn có thể làm thay nhưng đến cuối cùng lại không nói ra được.
Trịnh Lão Hắc chê bai đám quỷ vật bị luyện hỏng nhưng với hắn, chúng lại chính là một phần quân lương, có thể thu vào trong hồ lô đen để hóa thành dòng nước màu xám, dùng để tẩm bổ cho những con quỷ vật khác. Loại công việc này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Dư Khuyết hào hứng tìm đến nơi đây!
Làm việc dưới trướng luyện độ sư, thứ gì cũng có thể thiếu nhưng sẽ không thiếu cơ hội tiếp xúc với quỷ vật, Dư Khuyết cho rằng bản thân chỉ cần thông minh hơn một chút, nuốt mấy phần đầu thừa đuôi thẹo trong tay luyện độ sư là đủ để chèo chống cho nhu cầu tự hành luyện độ của hắn rồi.
Phù!
Nhưng ngay cả khi trong lòng có khát vọng lớn lao đến thế nào, Dư Khuyết vẫn phải kiềm chế.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến đây, mà nhìn qua Trịnh Lão Hắc cũng có vẻ không tốt lành gì, vẫn nên giữ cho nhịp độ tiến triển ổn thỏa một chút, chờ hoàn toàn quen thuộc với công việc trong cửa hàng, đến lúc đó lại nghĩ cách biến phế thành bảo vật sau.
Hắn nắm chặt tay áo, vào thời khắc bóng đêm dày đặc nhất, bước ra khỏi cửa hàng vàng mã, vùi đầu đi về phía nhà mình.
...
Quãng thời gian sau đó.
Dư Khuyết ngày nghỉ đêm đi, mỗi ngày đều tới làm việc trong cửa hàng vàng mã, cũng biết thêm được không ít đồ vật lẫn thủ đoạn mà luyện độ sư thường hay sử dụng.
Chỉ tiếc là Trịnh Lão Hắc vẫn một mực đề phòng hai người bọn họ giống như phòng trộm, chỉ để hai người phụ trách khâu bào chế quỷ vật, chứ hoàn toàn không đề cập tới quá trình tẩm bổ quỷ vật, độ hóa quỷ vật sau đó, thậm chí ông ta còn giữ nguyên thái độ hờ hững, không thèm quan tâm xem hai người bọn họ sống chết ra sao, chỉ một mực áp bức đến cực điểm.
Lòng dạ đen tối đến mức khiến người ta tức lộn ruột.
Hơn nửa tháng trôi qua, vì Dư Khuyết đã thể hiện được bản thân hắn có thể nhẫn nhục chịu đựng giống như Phương Mộc Liên, bởi vậy Trịnh Lão Hắc cũng bắt đầu chia thêm nhiều công việc cho hắn hơn. Trong đó có một công đoạn khiến Dư Khuyết thèm thuồng nhất, đó chính là tiễn quỷ, sau khi hắn nhúng tay vào vài lần thì từ đó, chuyện tiễn quỷ đã trở thành công việc của hắn luôn.
Dư Khuyết mượn nhờ cơ hội này, mỗi lần tiễn ba quỷ vật bỏ đi hắn sẽ ăn cắp một con, thu vào trong hồ lô đen, đợi chúng hóa thành nước xám.
Hắn còn cố ý mỗi lần đi hỏa thiêu quỷ vật sẽ chọn những nơi xử lý không giống nhau, tránh chuyện thường xuyên đưa quỷ qua lại cùng một nơi rồi bị người nào đó cố tình ghi nhớ số lượng.
Cuối cùng, đợi cho đến khi tiếp nhận công việc học đồ này tròn một tháng, Dư Khuyết cũng có một ngày đêm được nghỉ ngơi, đồng thời nước trong hồ lô cũng tích lũy được kha khá. Hắn mang theo cái hồ lô có hơn phân nửa nước xám, lặng lẽ ra khỏi nhà, tung tăng tới chợ quỷ.
...
Huyện thành ban đêm, tối đen như mực, càng đến gần vùng ngoại ô sương mù trên đường phố càng thâm trầm, gần như không có người sống nào qua lại.
Dư Khuyết cũng không biết chợ quỷ trong phường thứ bảy nằm ở đâu, bởi vậy cứ lẻ loi một mình dạo quanh trên những con đường vắng vẻ như thế.
Đây không phải do hắn không chuẩn bị tốt kế hoạch xuất hành, mà vì hàng đêm đều có chợ quỷ nhưng địa điểm tổ chức lại không cố định.
Bình thường nơi nào có âm khí thịnh nhất trong thành thì nơi ấy chính là địa điểm quỷ vật hội tụ, Tiên gia gặp mặt đêm đó. Thỉnh thoảng mới có nhân vật hoặc thương hội hào phóng dư dả sẽ tạo ra tình trạng âm khí cực thịnh ở một nơi cố định nào đó, rồi dùng cách này để thu hút bầy quỷ trong huyện thành tìm tới, Tiên gia hội tụ một nơi, nhờ thế mà cố định địa điểm họp chợ quỷ lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Dư Khuyết đi loanh quanh trong đêm gần nửa canh giờ, đột nhiên đến giờ Tý, hắn chợt cảm thấy bầu không khí trong huyện thành phát sinh biến hóa, tựa như bên trên có treo một tầng sương hoa, thời tiết rét lạnh lạ thường, thậm chí đường phố trước đó vốn còn trống rỗng đột nhiên lại xuất hiện người đi đường.
Hai chân chúng nó đều bay là là cách đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt chết lặng, cứ một mực lượn lờ dạo quanh như đang bay trên đường phố.
Đương nhiên chúng không phải người mà là vong hồn quỷ quái trong thành.
Hiện giờ Dư Khuyết đã nuôi gia thần, tất nhiên là không sợ đám quỷ hồn này nữa, ngược lại vừa trông thấy chúng hai mắt hắn còn hơi sáng lên.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |