Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Độ Thất Bại!

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Dù đã nhận được lời giải thích, nhưng Phương Mộc Liên có giải thích như thế nào chăng nữa cũng không thể che lấp được sự thật rằng hành động vừa nãy của Trịnh Lão Hắc kia tuyệt đối không có ý tốt, rõ ràng là ông ta trực tiếp dùng hai người bọn họ như củi đốt mà hoàn toàn không quan tâm xem hai người bọn họ có thể tàn tật hay tổn hại đến thân thể hay không.

Lão già kia vốn không thèm quan tâm đến tính mạng của những đứa học đồ này, thật đáng hận!

Có điều trong lòng Dư Khuyết càng lạnh lùng nghiêm nghị thì biểu hiện trên mặt hắn lại càng hiền lành, nét mặt còn lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ và khiêm tốn.

Sau một lúc lâu, nồi dầu vốn sôi sùng sục đã dần nguội lại, mùi ẩm ướt lạnh lẽo bắt đầu tràn ngập khắp xung quanh.

Trịnh Lão Hắc dừng động tác đạp cương bộ đẩu, lại lấy ra hai tấm áo giấy từ trong tay áo, quăng về phía chảo dầu đã nguội.

“Lên!”

Áo giấy đung đưa như bị thổi bay, lắc lư trong chảo dầu, sau đó chỉ thấy hai người tí hon từ trong nồi bò ra. Hai người tí hon này đều vội vàng chui vào trong áo giấy, biến thành hai con rối người giấy bay lơ lửng trên chảo dầu.

“Ha ha ha!” Trịnh Lão Hắc cười lớn: “Cách dùng dầu chiên quỷ loại trừ âm chất của lão phu ở trong toàn bộ Hoàng Sơn huyện thành này cũng là hạng nhất, nếu các ngươi học được thì cả đời này đều áo cơm không lo.”

Nói xong ông ta chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi về phía trước cửa hàng. Hai con rối giấy to bằng đứa trẻ mới sinh cũng nhảy ra khỏi chảo dầu, lắc lư đi theo sau lưng Trịnh Lão Hắc, không còn vẻ hung lệ mà đã biến thành cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Trịnh Lão Hắc lại lên tiếng dặn dò: “Hai kẻ vô dụng các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, trong viện còn có một bình quỷ tốt, chờ ta gọi thì các ngươi lại ném nó vào trong chảo dầu chiên nổ một đợt nữa.”

Dư Khuyết và Phương Mộc Liên đều nhìn chằm chằm vào đối phương mãi cho tới khi bóng dáng Trịnh Lão Hắc chui vào màn vải rồi biến mất không còn thấy đâu nữa bọn họ mới thu hồi ánh mắt.

Trên mặt Phương Mộc Liên lộ vẻ ảm đạm, gã thấp giọng nói với Dư Khuyết: “Sư phụ tới phía trước tiến hành thêm một bước luyện độ quỷ thần rồi, ta và ngươi không được quấy rầy, giờ đi xuống đốt chảo dầu cháy lên trước đã.”

Dư Khuyết theo đối phương leo xuống cầu thang, lại lần thứ hai đi tới chỗ cái bếp lớn kia. Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.

Có một hồi trải nghiệm đồng thời lăn lộn trong vạc dầu chiên quỷ vừa rồi, thoáng cái mối quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi, chuyển thành càng thêm trơn tru linh hoạt.

Phương Mộc Liên còn cười nói: “Dư huynh đệ, hôm nay may mà có ngươi ở đây, nhờ thế mà một lần mới có thể chiên nổ cả hai con quỷ vật. Bằng không chỉ sợ đến lúc trời sáng ta cũng đừng mong được tan ca về nhà.”

“Phương huynh khách khí rồi, Dư mỗ mới đến, tất cả đều phải nhờ Phương huynh chỉ điểm.” Dư Khuyết cười cười đáp lời, hắn còn bóng gió hỏi thăm xem khi nào hai người có thể đi tới phía trước, xem Trịnh Lão Hắc luyện độ quỷ thần ở khoảng cách gần.

Nhưng kết quả lại khiến tâm trạng hắn trầm xuống, bởi vì nét mặt Phương Mộc Liên cũng lộ ra vẻ mờ mịt. Người này đã làm việc trong cửa hàng được ba - bốn năm rồi, vậy mà vẫn không được phép ra phía trước quan sát một lần nào cả.

Trong khi ý nghĩa của từ “luyện độ” chính là vừa luyện vừa độ.

Tuy chuyện dầu chiên quỷ vừa rồi rất kỳ dị, hai con Lệ Quỷ mới ra khỏi chảo dầu đã mất hết hung tính, nhưng thật rõ ràng, một bước này chỉ là một khâu nhỏ trong cả quá trình luyện độ quỷ thần mà thôi, chỉ dựa vào tay nghề dầu chiên quỷ thì chắc chắn là không thể trở thành luyện độ sư được.

Tuy kết quả này đã khiến tâm trạng của Dư Khuyết sa sút hẳn, nhưng hắn cũng không định rời khỏi hắc điếm này mà lại nheo mắt nhìn quanh bốn phía, bắt đầu tính toán nên dựa vào cửa hàng để kiếm hời thế nào, thậm chí còn có dự tính đi mượn đồ của Trịnh Lão Hắc để rèn luyện tài nghệ cho bản thân.

Nếu lão già kia đã không phải người thì cũng đừng trách hắn lòng dạ khó lường.

Lại qua hơn một canh giờ. Dư Khuyết và Phương Mộc Liên lần thứ hai đốt xong chảo dầu, cũng đốt nổ nốt bình Lệ Quỷ còn lại.

Ba bình quỷ vật nổ xong, cuối cùng hai người cũng có thể tan ca.

Nhưng ai ngờ, Trịnh Lão Hắc lại một lần nữa xuất hiện ở hậu viện với vẻ mặt xui xẻo, dứt khoát ném hai con rối giấy dán rách nát tới, lạnh giọng nói: “Hai tên phế vật cặn bã này, mau đưa đến hỏa thất trong huyện, tránh làm bẩn mắt lão phu thêm.”

Dư Khuyết nhìn kỹ mới phát hiện hai con búp bê giấy dán này chính là hai con đã bò ra từ trong chảo dầu trước đó. Hơn nữa quỷ khí trên thân con rối vẫn còn nồng đậm, lúc nào cũng như có thứ gì đó muốn phá bụng con rối chui ra.

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.