Kẻ Hung Tàn!
Cũng may hai người Dư Khuyết vẫn còn đứng trong chảo dầu, hai người bọn họ lập tức vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy con quỷ vật vừa mới chui ra từ trong bình, khiến đối phương không tài nào giãy thoát ra được.
Sau khoảng mười hơi thở, tiếng quỷ khóc trong chảo dầu đã yếu dần đi, trên thân hai người cũng xuất hiện mùi cháy khét.
Dư Khuyết không thể chịu đựng được nữa, tinh khí của hắn đã tổn hao khá nhiều, nếu còn tiếp tục ở lại thêm một lúc nữa khẳng định là thân thể Dư Khuyết sẽ tiêu hao quá độ, dù có điều dưỡng như thế nào cũng không thể khôi phục lại được.
Mà đồ khốn Trịnh Lão Hắc kia ngay cả thức ăn hằng ngày cũng không cung cấp cho học đồ thì khẳng định là ông ta cũng sẽ không chi trả tiền thuốc nếu có tai nạn lao động đâu.
Rầm rầm, vì vậy Dư Khuyết dẫn đầu nhảy ra khỏi chảo dầu, sắc mặt trắng bệch đứng trước mặt Trịnh Lão Hắc. Mà đồ khốn Trịnh Lão Hắc kia vốn không thèm để ý tới hai người Dư Khuyết, ông ta đang tập trung tinh thần vào con Lệ Quỷ trong chảo dầu, cũng không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã có thêm một xấp bùa, một chậu tạp vật gồm chu sa, thủy ngân vân vân.
Trong miệng Trịnh Lão Hắc không ngừng lẩm bẩm, đi quanh chảo dầu theo đạp cương bộ đẩu [1], đồng thời cũng ném chu sa cùng với bùa giấy vào trong chảo theo từng bước chân.
“Dầu chiên quỷ, đốt tới cháy, nấu đến nhừ, xương mềm thịt nhuyễn có thể dưỡng thần. Một bầu thủy ngân thêm tinh khí, hai bát chu sa thêm thần khí, ba ngụm nước tiểu đồng tử tăng thêm dương cương!”
Trong tiếng niệm chú cổ quái ấy, một tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy từng đám lửa không ngừng lấp lóe trên cái chảo dầu khổng lồ. Quỷ vật Dư Khuyết vừa áp chế vốn còn muốn phấn đấu một lần cuối cùng, cố gắng nhảy ra từ trong chảo dầu, nhưng lại bị chu sa nện xuống, trên thân quỷ lập tức xuất hiện từng lỗ thủng, tiếng kêu khóc càng thêm nặng nề.
“Phế vật!” Trịnh Lão Hắc nói với Dư Khuyết mà không hề ngẩng đầu lên: “Ngươi ra khỏi nồi sớm quá, nhưng nể tình hôm nay ngươi mới tới lần đầu tiên, coi như ngươi không có lỗi. Nếu lần sau lại làm như vậy nữa thì ngươi sẽ phải bồi thường con quỷ này.”
Cuối cùng đồ khốn này cũng chú ý tới Dư Khuyết rồi, nhưng lời nói ra khỏi miệng vốn không phải lời giải thích, càng không có bất cứ một câu xin lỗi nào, ngược lại còn là phê bình. Điều này khiến trong lòng Dư Khuyết càng thêm phần lạnh lẽo.
Nhưng vừa rồi hắn đã lựa chọn áp chế cảm xúc, thì lúc này Trịnh Lão Hắc đã bắt đầu luyện độ quỷ thần, tất nhiên là hắn càng không thể phát cáu được. Đến đây, ánh mắt Dư Khuyết lại càng thêm tỉnh táo, hắn một mực nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương, thu hết vào trong đáy mắt.
Hắn nhìn một lúc lâu, chợt phát hiện không biết Phương Mộc Liên cũng đã ra khỏi chảo dầu từ lúc nào rồi.
Đối phương chủ động nói chuyện với Dư Khuyết, gã thấp giọng nói: “Dù quỷ vật được đựng ở trong bình, nhưng thời điểm đốt nổ lại không thể trực tiếp ném cả cái bình ấy vào trong đó được, bởi quỷ vật vốn không ngu ngốc, chúng nó sẽ lập tức giãy giụa phản kháng, liều chết chạy ra ngoài. Hơn nữa ta và ngươi đều có gia thần, khí tức gia thần hung ác nham hiểm nhưng lại bị ngươi và ta khắc chế, khi tiến vào trong chảo khuấy dầu sôi có thể khiến chảo dầu sôi mạnh hơn nhưng lại không vượt quá mức cho phép. Nguyên tắc này cũng giống như chuyện ta và ngươi ở dưới bếp đốt ướt củi vậy.”
Người này đang nhỏ giọng giải thích cho Dư Khuyết hiểu, trong giọng gã còn mang theo vài phần áy náy, dường như có chút ngượng ngùng vì mình đã không nói trước cho Dư Khuyết biết.
Dư Khuyết cẩn thận lắng nghe, trong lòng đã hiểu rõ. Hắn thở ra một hơi, không hề có ý định giận chó đánh mèo lên người này. Bởi vì từ hành động vừa rồi của Trịnh Lão Hắc hoàn toàn có thể thấy được, rõ ràng là ông ta muốn xem dáng vẻ thất kinh của Dư Khuyết, xem như tra tấn hắn một phen rồi lấy đó làm niềm vui cho mình.
“Đa tạ Phương huynh.” Dư Khuyết chắp tay với Phương Mộc Liên, nói lời cảm ơn đối phương.
Phương Mộc Liên thấy sắc mặt Dư Khuyết có phần khó chịu nhưng lại không thay đổi thái độ, vẫn dễ nói chuyện như cũ thì thầm nghĩ: “Xem ra Dư Khuyết tiểu huynh đệ này là người có thể làm được việc, có lẽ hắn sẽ giữ được thân thể kiện toàn, ở lại trong cửa hàng làm bạn với ta thêm một đoạn thời gian nữa.”
Chẳng qua Phương Mộc Liên lại không biết rằng, khi mở miệng cảm tạ gã, vẻ lạnh lẽo trong mắt Dư Khuyết vẫn không hề phát sinh một chút biến hóa nào.
-----------------
[1] : Đạp Cương Bộ Đẩu 踏罡步斗 vốn là thành ngữ Trung, nó chỉ bộ pháp cầu trời hoặc hành động của pháp sư Đạo giáo, ý nghĩa là bước chân đạp trên bảy ngôi sao Bắc Đẩu. 7 ngôi sao này tượng trưng cho 7 bậc thang bước lên tới trời để tấu thỉnh.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |