Ngươi Là Đồ Gian Thương!
Mà vừa rồi Dư Khuyết nhìn thấy có người đang chào bán Thư Trùng Quỷ trong chỗ đổ quỷ, còn không chỉ có một con.
“Nếu trong bụng đám Thư Trùng Quỷ mở ra từ bình tro cốt này có ẩn giấu truyền thừa luyện độ sư thì càng hợp ý ta!” Trong lòng hắn không khỏi chờ mong.
Đây cũng không phải là vọng tưởng của Dư Khuyết sau nhiều lần vấp phải trắc trở. Mà dựa theo nội dung ghi chép trong《Tiên Sử》, hắn biết rằng, khoảng ba trăm năm trước, vào thời kỳ triều đình mở cõi, khai triều, đã có hai lần bọn họ ra sức phổ biến luyện độ tới dân gian.
Lần đầu tiên, triều đình chỉ viết sách vẽ bia, phát đi khắp các nơi trong Trung Thổ, nhưng lần thứ hai, ngoài viết sách vẽ bia, triều đình còn tăng thêm luyện chế Thư Trùng Quỷ, dùng vật ấy để truyền bá truyền thừa luyện độ sư.
Chỉ tiếc là sau hai lần dốc sức phổ biến, luyện độ sư trong dân gian vẫn rơi vào tình trạng tốt xấu lẫn lộn như cũ, không thể sử dụng được, ngược lại còn khiến không ít gia đình bị ép buộc tới phá sản tan vỡ, kéo theo không ít oán khí.
Vì vậy kế hoạch phổ biến luyện độ lần thứ ba vẫn chưa bắt đầu đã chết từ trong trứng nước.
Kế hoạch lớn của triều đình tuy đã thất bại, nhưng các nơi trong dân gian cũng bởi vậy mà vẫn còn lưu lại không ít văn thư bia khắc, Thư Trùng Quỷ. Không ít sách gốc bia gốc còn thành bảo bối như đồ cổ được các gia tộc quyền thế khắp nơi tranh nhau thu thập.
Dù Dư Khuyết không dám mua truyền thừa luyện độ sư từ tay người bán hàng rong để học tập, nhưng nếu trong tay người bán hàng rong có Thư Trùng Quỷ luyện độ thì hắn sẽ mua về học. Bởi vì Thư Trùng Quỷ do triều đình luyện chế không con nào không có dấu ấn, người bên ngoài không thể xuyên tạc nội dung bên trong được.
Thêm nữa, chúng vốn là mặt hàng đơn độc dùng xong là phế bỏ, còn khó làm giả hơn so với khắc văn bia.
Dù Dư Khuyết chưa trở thành luyện độ sư nhưng hắn cũng dám chắc bản thân có thể phân biệt được thật giả.
Mang theo suy nghĩ tìm mua Thư Trùng Quỷ, Dư Khuyết bèn hỏi thăm từng người bán trong khu vực đổ quỷ. Vốn dĩ hắn còn nghĩ tối nay không xong thì đêm ngày mai, đêm ngày kia lại tới, dù bỏ bê công việc cũng phải tiếp tục ngồi canh. Nhưng ai ngờ, hắn vừa nghe ngóng một hồi lại phát hiện trong sân đang có hai người nhiệt tình chào bán Thư Trùng Quỷ luyện độ, mỗi người đều có một con.
Chuyện này khiến Dư Khuyết mừng rỡ không thôi!
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không để lộ ra quá nhiều, chỉ tìm người bán nói bóng nói gió một phen, hỏi đối phương vì sao vẫn chưa bán vật ấy ra ngoài, dù sao thì loại Thư Trùng Quỷ luyện độ này vốn là hàng được luyện chế ra từ khi khai triều ba trăm năm trước, tất cả chúng đều là đồ cổ, hẳn là giá bán rất đắt đỏ đây.
Kết quả là người bán cười tủm tỉm liếc nhìn Dư Khuyết một cái. Đối phương cũng không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Tiểu huynh đệ muốn làm luyện độ sư phải không?”
Thấy đã bị đối phương nhìn thấu, Dư Khuyết mỉm cười, hắn cũng không che giấu nữa, đã thẳng thắn gật đầu.
“Ha ha!” Người bán quỷ cười to, xong lại nói tiếp: “Mã Ưng Long này đã gặp không ít người như ngươi rồi, không cần lo có bẫy rập gì hết. Còn nguyên nhân vì sao không bán cho các cửa hàng kia cũng rất đơn giản, ngươi mua lại từ cửa hàng bọn họ thì giá tiền sẽ tính là một con Thư Trùng Quỷ và một phần truyền thừa luyện độ sư, nhưng ta bán cho bọn họ lại chỉ có thể tính theo giá một con Thư Trùng Quỷ mà thôi.”
Người bán quỷ tự xưng là “Mã Ưng Long” này còn chửi ầm lên: “Mẹ nó, đã thế bọn họ còn ép giá cực thấp nữa chứ! Bảo gì mà thứ đồ chơi này dùng qua là phế bỏ, ngay cả coi như đồ cổ để cất giữ cũng không được, là một con phá trùng lạn quỷ.”
Dư Khuyết nghe thế thì không khỏi giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ lại là nguyên nhân này. Nhưng tới khi nghĩ kỹ lại mới thấy, đám thương gia “ghét bỏ” Thư Trùng Quỷ luyện độ ngược lại cũng là điều bình thường.
Dù sao thì đám Thư Trùng Quỷ này cũng là cổ vật gần sáu trăm năm rồi, chúng nó có dễ nuôi thế nào thì sau khi mở bình tuổi thọ cũng chỉ có hạn, hơn nữa truyền thừa cất giấu trong cơ thể chúng đều là truyền thừa luyện độ sư từ gần sáu trăm năm trước, cũng chỉ là một phần truyền thừa luyện độ sư cấp độ nhập môn mà thôi, trừ khi luyện độ sư đoạn tuyệt, nếu không vật ấy sẽ không giống như rượu lâu năm, càng để lâu càng thơm ngon mà ngược lại càng ngày sẽ càng lỗi thời, lạc hậu.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, nét mặt Dư Khuyết đầy mừng rỡ, hắn lập tức hỏi Mã Ưng Long: “Vậy tiền bối định giá con Thư Quỷ này bao nhiêu?”
Trên mặt người bán quỷ lộ ra một nụ cười mơ hồ, gã chậm rãi phun ra hai từ: “Vô giá!”
Điều này khiến nụ cười trên mặt Dư Khuyết chuyển thành cứng đờ.
Sau đó người bán quỷ kia lại nói: “Chỉ chấp nhận dùng quỷ đổi quỷ, phải là một lão quỷ trăm năm.”
Dư Khuyết không nhịn được, lúc này cũng chửi ầm lên:
“Ngươi là đồ gian thương!”
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |