Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Cầu Lão Quỷ Trăm Năm!

Phiên bản Dịch · 1009 chữ

Đối mặt với hai từ “gian thương” Dư Khuyết mắng, người bán quỷ nọ lại không cảm thấy gì, gã chỉ cười hì hì nhìn hắn.

Ra yêu cầu như vậy là vì người này muốn có lão quỷ trăm năm, phẩm chất có kém thế nào đi nữa, cũng phải là một lão quỷ tòng bát phẩm.

Nói cách khác, quỷ vật như thế chỉ cần có luyện độ sư tế luyện một phen thì chắc chắn sẽ trở thành một con Xương Thần bát phẩm!

Xương Thần bát phẩm không phải thứ như Mao Thần cửu phẩm có thể so sánh được, quan hơn một cấp đè chết người, quỷ hơn một cấp còn có thể ăn thịt người.

Dù Dư Khuyết không biết cụ thể là chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào, nhưng hắn lại biết, nhóm thương gia trên thị trường chắc chắn là không có quỷ thần bát phẩm để bán ra.

Có lẽ khu vực đổ quỷ này chính là đường tắt duy nhất để thi thoảng tuồn quỷ vật bát phẩm ra thị trường.

“Tiểu huynh đệ đừng nóng vội.” Người bán quỷ kia vẫn cười hì hì nói: “Thư Quỷ trong tay ta khác với mặt hàng trong các cửa hàng, đảm bảo nó chưa từng bị động qua, ngay cả bình tro cốt lúc trước ta may mắn mở ra nó, cũng được giữ lại, hoàn chỉnh không sứt mẻ. Nếu ngươi có được con Thư Quỷ này, lại cộng thêm một chút vận may thì chắc chắn có thể trở thành luyện độ sư!”

Đối mặt với lời chào hàng của người này, Dư Khuyết vẫn cười lạnh không nói.

Hắn hỏi thăm vài câu, thấy đối phương vẫn kiên quyết chỉ cần quỷ vật bát phẩm bèn vung tay áo đi đến chỗ một người khác cũng có Thư Quỷ luyện độ.

Nhưng sau khi rời đi một lát Dư Khuyết lại thu tay áo, đi tới trước mặt người bán quỷ họ Mã.

Thấy hắn quay lại, nét mặt người bán quỷ họ Mã lộ ra vẻ mừng rỡ cùng đắc ý: “Ồ! Tiểu huynh đệ, ta biết ngài sẽ trở lại mà. Thư Quỷ của lão Lưu Tam kia ủ rũ không linh động, nửa chết nửa sống. Nếu ngươi mua nó, nhận được nửa bộ truyền thừa đã coi là tốt lắm rồi. Vừa rồi ta không nói với ngài vì sợ ngài cảm thấy ta nói xấu đối phương thôi.”

Đúng như những gì người này nói, Thư Quỷ trong tay người bán quỷ vật luyện độ còn lại phẩm tướng không đủ, quỷ thể phù phiếm. Phẩm tướng như thế hoặc đã bị người ta động tay động chân, không còn thuần khiết, hoặc từng chịu tổn hại, thứ ghi lại bên trong có thể cũng bị khiếm khuyết theo.

Mà thứ Dư Khuyết muốn lại là một phần truyền thừa nhập môn hoàn chỉnh, tất nhiên hắn không thể chọn loại Thư Quỷ như thế được, nên mới quay lại đây.

Người bán quỷ họ Mã xoa xoa tay, gã thấp giọng mang theo vẻ chờ mong nói với Dư Khuyết: “Nếu tiểu huynh đệ đã tình nguyện quay lại thì ta đoán hẳn là trong tay ngài thật sự có lão quỷ trăm năm, hoặc là có tin tức của lão quỷ trăm năm phải không?”

Dư Khuyết không đáp lời.

Lão quỷ trăm năm với người bình thường là thứ hiếm có khó tìm, nhưng với Dư Khuyết, nó lại không hiếm lạ gì.

Gần một tháng này, đống quỷ vật hắn đánh cắp để hóa thành nước xám từ trong cửa hàng vàng mã cũng đủ để nuôi một nửa oan hồn đến trình độ oán khí trăm năm rồi. Dù vậy, Dư Khuyết vẫn để lộ ra thái độ gian nan và do dự: “Huynh đài nhất định phải có lão quỷ cấp bậc trăm năm?”

Ánh mắt người bán quỷ họ Mã sáng lên, gã ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đó là đương nhiên!”

Sau khi thoáng dừng giây lát, người này lại thấp giọng nói: “Trong tay tiểu huynh đệ có lão quỷ trăm năm, hôm nay vừa hay lại nhìn trúng Thư Quỷ trong tay ta, đây rõ ràng là duyên phận rồi. Nếu bỏ lỡ lần này, về sau ngươi còn muốn mua Thư Quỷ thì phải đến những nơi ăn thịt người kia để người ta làm thịt đấy!”

Dư Khuyết híp mắt, chỉ đáp lại một câu: “Dù hôm nay trong chợ quỷ chỉ có chỗ huynh đài là có Thư Quỷ luyện độ thượng hạng, nhưng ngày mai, ngày kia lại không nhất định. Hơn nữa, chợ quỷ thứ bảy không có, những chợ quỷ khác tại Hoàng Sơn cũng chưa chắc đã không có.”

Nói xong, hắn lại cười: “Ngược lại thì vị huynh đài này, e rằng ngươi đã muốn có lão quỷ trăm năm từ khá lâu trước kia rồi nhỉ?”

Người bán quỷ họ Mã thấy mình thúc giục không thành, ngược lại còn bị Dư Khuyết chọc thẳng ý đồ, gã cười gượng vài tiếng, nói: “Nếu đã bị tiểu huynh đệ nhìn thấu thì ta cũng nói thẳng ra vậy. Đúng là ta chỉ còn thiếu một lão quỷ trăm năm thôi!”

Kẻ này nói xong bỗng mở rộng chiếc áo bào trên người mình, chỉ thấy phía trên chiếc áo bào có treo đủ các loại chai chai lọ lọ.

Gã nhiệt tình nói với Dư Khuyết: “Hôm nay hai ta có duyên, nếu trong tay ngươi thật sự có lão quỷ trăm năm thì ngoại trừ một con quỷ Thư Quỷ ra, ngươi cứ việc chọn một con trong số những quỷ vật khác ở chỗ Mã mỗ, mua một tặng một!”

Nghe thấy người này tình nguyện nhường một bước như vậy, Dư Khuyết đã có phần xiêu lòng, nhưng hắn vẫn không để lộ ra, ngược lại còn nhiều lần giả vờ như thể muốn rời đi.

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.