Tiền Mua Đường!
Điều này khiến Mã Ưng Long cắn răng một cái, gã nhìn trái nhìn phải vài lần, đột nhiên lại móc ra một cái bình nhỏ bằng ngọc từ trong tay áo, thấp giọng nói: “Thôi thôi, ta biết lão quỷ trăm năm hiếm thấy, Mã mỗ lại chịu thiệt một chút vậy, ta cũng lấy lão quỷ cấp bậc trăm năm ra giao dịch với tiểu huynh đệ. Còn con Thư Quỷ luyện độ kia thì xem như tặng thêm! Ngoài ra gặp gỡ là có duyên tiểu huynh đệ xem như bằng hữu của Mã mỗ rồi, nếu có gì muốn hỏi thăm, ngươi cứ việc tới tìm Mã mỗ. Trong giới, Mã Ưng Long này cũng có chút danh tiếng, tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh.”
Nói xong, người này lại nhìn Dư Khuyết với vẻ mong đợi.
Mà Dư Khuyết nghe thấy trong tay đối phương cũng có một lão quỷ trăm năm, trong lòng vốn thấy rất nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn kỹ thì đã hiểu vì sao đối phương lại tình nguyện mang thứ đó ra giao dịch rồi.
Bởi vì hắc khí hiện ra trên cái bình ngọc trong tay đối phương đã kết thành một hư ảnh sâu lông, trong hư ảnh còn có văn tự di chuyển, rõ ràng con lão quỷ kia cũng là một con Thư Quỷ.
Tuy Thư Quỷ cấp bậc trăm năm này cũng là Xương Thần bát phẩm nhưng không ai lại dùng nó để tế luyện thành gia thần, hơn nữa Thư Quỷ có rất nhiều hạn chế, bình thường cũng rất khó trở thành gia thần.
Nhưng thứ ẩn chứa trong Thư Quỷ bát phẩm chắc chắn không tầm thường, rất có thể là một phần “truyền thừa bát phẩm”, như thế mới có thể gọi là Thư Quỷ cấp bậc bát phẩm được.
Dù còn chưa biết truyền thừa kia là cái gì, nhưng Dư Khuyết đã động tâm. Dùng một con lão quỷ trăm năm đổi lấy hai con Thư Quỷ một lớn một nhỏ, dù thế nào hắn cũng không quá thiệt thòi.
Vì vậy, hắn cắn răng nói: “Được, nếu đã là duyên phận thì tại hạ hôm nay sẽ kết giao với bằng hữu như ngươi.”
Mã Ưng Long mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó lời Dư Khuyết nói ra lại khiến sắc mặt gã hơi suy sụp.
“Chờ mấy ngày nữa... ba ngày sau tại hạ lại đến chợ quỷ. Mấy ngày này, ta còn phải trở về xin ý kiến của trưởng bối trong nhà đã.”
Nói xong, Dư Khuyết chắp tay, bước chân vội vã rời đi. Chỉ để lại Mã Ưng Long đang đứng giậm chân tại chỗ, không ngừng kêu to, cho rằng Dư Khuyết cố ý kéo dài thời gian với mình.
Thật ra nguyên nhân Dư Khuyết không lập tức giao dịch với người này cũng rất đơn giản, đó chính là hắn vốn chưa nuôi dưỡng ra một con lão quỷ trăm năm, còn phải tốn chút công phu bận rộn cái đã.
Ngoài ra, trong ba ngày tiếp theo hắn cũng cần đi hỏi thăm về vị Tiên gia tự xưng là “Mã Ưng Long” này, để xem rốt cuộc gã là người như thế nào.
Ba ngày trôi qua cũng không có bất cứ chuyện gì khác thường cả.
Dư Khuyết đã tìm tới đúng như lời hẹn, sau đó trong ánh mắt vui sướng của người nọ, hắn thực sự lấy ra một con lão quỷ phẩm chất trăm năm, quá trình giao dịch với đối phương vô cùng thuận lợi.
Nhưng sau khi Mã Ưng Long thấy lão quỷ Dư Khuyết lấy ra không hề có đặc điểm gì nổi trội mà chỉ là linh hồn một lão nhân mặc áo liệm thông thường, gã không khỏi lầm bầm: “Tên nhãi nhà ngươi chắc không đào mộ phần lão tổ tông nhà mình lên đấy chứ?”
Trên đời có quỷ thần, bởi vậy câu “lão tổ tông phù hộ” cũng không chỉ là lời nói suông nữa, ít nhất thì vào lúc cấp bách cũng có thể mang lão tổ tông nhà mình đi đổi tiền.
Nghe đối phương lẩm bẩm như vậy, Dư Khuyết chỉ cười mà không nói.
Giao dịch hoàn tất, Dư Khuyết cũng không vội vã rời đi. Hắn thu hai con Thư Quỷ vào trong tay áo, sau đó lấy ra một tờ tiền giấy trăm đồng.
Mã Ưng Long bên kia cũng như thế, hai người đứng tại chỗ, giống như kết bái, trực tiếp chắp tay bái trời, bái đất, trong miệng lẩm nhẩm: “Người ở dương gian có tan cuộc, quỷ ở âm phủ có ly hương, âm dương địa phủ đều tương tự, làm buôn bán cũng không ngại chi.”
Lẩm nhẩm xong, Mã Ưng Long ghé lại gần nói: “Tiểu ca, ta có lửa đây.”
Dư Khuyết thấy người này đã lấy ra ống đánh lửa, vù vù thổi lên, hắn cũng không khách khí, tiến lên mượn chút lửa, đốt đồng tiền giấy trong tay mình rồi ném lên trời.
Khói nhẹ lay động, tiền giấy tan đi trong sương mù, hóa thành hư vô.
Mã Ưng Long bên kia cũng làm giống thế, có điều người này ra tay hào phóng hơn nhiều, xấp giấy trong tay xoè ra ít nhất cũng có đến mười tờ tiền giấy trăm đồng, sau khi đốt lên, tro giấy bay bay trong không khí như bông tuyết.
Dư Khuyết cười nói: “Vẫn là ông chủ Mã hào phóng, nhất định sẽ phát tài cho xem!”
Mã Ưng Long khách khí cười: “Ha ha, nhờ phúc của chợ quỷ thứ bảy này, hôm nay rốt cuộc Mã mỗ cũng hoàn thành tâm nguyện rồi, nên ‘tiền mua đường’ này tất nhiên phải vung nhiều một chút!”
Sở dĩ hai người đốt tiền giấy thành tro như thế là vì làm theo một tập tục buôn bán trong chợ quỷ, quy củ này cũng tương tự như vung tiền giấy khi đưa tang người chết, gọi là “tiền mua đường”.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |