Ngõ Hòa Bình!
Phàm là hai bên giao dịch thành công ở chợ quỷ, tốt nhất là nên đốt một ít tiền giấy hương hoả cho cô hồn dã quỷ bốn phía. Như thế các cô hồn dã quỷ mới không đến mức đố kỵ với thương gia, âm thầm giở trò xấu, tránh việc thương gia vừa bàn xong chuyện làm ăn ở chợ quỷ lại chết trên đường trở về.
Dư Khuyết vốn không quá tin tưởng vào cách nói này, theo hắn thấy, người trong chợ quỷ hầu như đều có gia thần, sao phải sợ cô hồn dã quỷ gì đó?
Mà ngược lại, bọn họ cầu cho đám cô hồn dã quỷ kia tìm đến mình còn không được mới đúng.
Thế nhưng vừa mới đốt tiền giấy, hắn đã phát hiện trên thân thể mình càng thêm âm hàn, lớp sương mù tại chợ quỷ bám vào người hắn càng thêm sền sệt, trực tiếp bao quanh che kín thân hình hắn.
Hắn nhìn về phía đối diện, vừa rồi còn cảm nhận được Mã Ưng Long, nhưng hiện giờ chút liên hệ mỏng manh ấy lại đột nhiên biến mất đâu không thấy. Điều này nhanh chóng khiến Dư Khuyết hiểu được một điều, kỳ thực “tiền mua đường” là đốt cho chợ quỷ này.
“Quả nhiên, bất cứ quy củ nào cũng đều có nguyên do của nó. Tiền mua đường này thật ra cũng tương đương với tiền thuế.”
Cũng may dựa theo quy củ của chợ quỷ, tiền mua đường vốn không có yêu cầu về số lượng cụ thể, một ngày đốt một trăm đồng trở lên là được, đặc biệt là người lần đầu tiên buôn bán tại chợ quỷ, cũng có thể không đốt, chợ quỷ sẽ không gây trở ngại gì cho khách hàng mới.
Vì vậy, Dư Khuyết không muốn đốt thêm mấy tờ nữa, hắn nắm thật chặt y phục trên người, nhân lúc sương mù quanh thân còn nồng đậm, đột nhiên sải bước vào một góc vắng vẻ, đi vòng ra ngoài chợ quỷ.
Hắn vừa rời đi, Mã Ưng Long đã không ngừng kêu “tiểu ca, tiểu ca” rồi chui ra từ trong sương mù quanh thân, muốn nói mấy câu với Dư Khuyết. Khi thấy Dư Khuyết rời đi, người này đành phải thở dài tiếc nuối.
...
Một bên khác.
Dư Khuyết đi loanh quanh ba vòng, ra ra vào vào, lại mua một ít đồ linh tinh trong chợ quỷ, sau đó mới triệt để rời khỏi nơi này.
Sau khi rời đi, dù chợ quỷ có phần che chở đối với thương gia, có thể phòng ngừa người khác theo dõi, nhưng hắn đi trên đường phố vắng vẻ, chỉ có một tầng sương mù mỏng manh vây quanh, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Huyện thành ban đêm dù thế nào cũng không quá an toàn, đặc biệt là trên người hắn lúc này còn mang theo đồ tốt. Cũng may hắn liên tiếp đi qua ba con phố, trước sau đều không có kẻ xấu nhảy ra chặn đường, tâm thần Dư Khuyết cũng trầm tĩnh lại, cảm thấy bản thân không cần đi vòng nữa, có thể quay về luôn rồi.
Nhưng sau khi hắn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, phương hướng hắn rời đi lại không phải hướng về nhà, cũng không phải là tiệm vàng mã hắn đang làm học đồ, mà đi thẳng về phía thành Tây.
Nhờ có gia thần mặt mèo gia trì, Dư Khuyết giống như một con mèo đêm, từ từ vượt qua bóng tối, trèo tường cũng như giẫm trên đất bằng.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn đi tới con ngõ treo một cái lồng đèn đỏ, phòng ốc kiến trúc trong ngõ nhỏ cái cao cái thấp, cửa sổ đều mở ra một khe nho nhỏ, giống hệt như nhà giam.
Nơi đây chính là khu làng chơi nổi danh tại phường thứ bảy, là một cái động tiêu tiền, tên là “ngõ Hòa Bình”. Nơi này tổng cộng có ba khu phố, ăn uống chơi gái đánh bạc, ba khu phố dính vào cùng một chỗ, tất cả đều được sắp xếp đầy đủ.
Dư Khuyết vừa đi đến đầu ngõ đã ngửi thấy mùi cao Phúc Thọ nồng đậm, làm sắc mặt hắn chuyển thành ửng đỏ, đáy lòng ngứa ngáy như muốn làm gì đó.
Từng nữ tử, nam tử với thân phận vai vế khác nhau, hoặc yểu điệu hoặc cường tráng, tất cả đều đang đứng ở đầu ngõ mời chào khách hàng.
Đám nữ tử nhìn thấy Dư Khuyết, trong lúc nhất thời thân hình ai nấy đều đong đưa, màu sắc tươi đẹp, hương thơm bay xa, bộ sườn xám trên người cùng thân thể lộ liễu dưới ánh đèn lồng đỏ rực có vẻ vừa quyến rũ vừa dâm mỹ.
“Vị tiểu gia này tới đây chơi đi!”
“Ôi, đúng là một vị tiểu ca tuấn tú, thật sự là khách quý hiếm thấy này.”
Trong miệng đám kỹ nữ phun ra mùi thơm của cao Phúc Thọ (thuốc phiện), kiều diễm ướt át, không ngừng thấp giọng mời chào.
Vốn dĩ khi nhìn thấy thân hình của những thiếu nữ này, vì vẫn còn là thiếu niên nên trong lòng Dư Khuyết cũng có chút xúc động, nhưng vừa ngửi thấy mùi cao Phúc Thọ quá nồng đậm trên người các nàng, hắn lập tức nhíu mày, lại cắm đầu đi vào trong ngõ Hòa Bình.
Thế nhưng trong đám kỹ nữ này có người to gan đáo để, thân thể trực tiếp nghiêng một cái, chủ động ghé sát vào Dư Khuyết: “Tiểu oan gia, sao muộn như vậy ngươi mới tới...”
Cũng may khi ánh mắt Dư Khuyết chợt lóe lên, tản ra hung khí, thân thể nữ tử kia thoáng cái đã cứng đờ, nụ cười như đọng lại, nàng không dám bước tới đùa giỡn nữa mà chỉ dám nhìn Dư Khuyết với ánh mắt co rút lại, trên mặt lộ vẻ lấy lòng và cầu xin tha thứ.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |