Quỷ Thần Hiển Linh?
Mà trong lòng Dư Khuyết lại trầm xuống, hắn có cảm giác bản thân đang ở trong một tòa miếu quan, đang bị tượng thần uy nghiêm nhìn xuống.
Hắn kinh hãi, tim đập thình thịch: "Bà già này, không ngờ lại có thể mời được Quỷ Thần hiển linh? Bà ta có nuôi nấng Xương Thần hay Du Thần sao?"
Xương Thần chính là bát phẩm, Du Thần chính là thất phẩm.
Căn cứ vào những gì Dư Khuyết biết, Mao Thần cửu phẩm vẫn chỉ có thể cúi người ở trong cơ thể tiên gia, tạm thời thực thi bí thuật thỉnh thần phụ thân mà thôi, Xương Thần bát phẩm lại có thể bám vào pháp khí, khôi lỗi hoặc là ẩn trong mây khói, để tiên gia có thể ngự sử phi kiếm, lấy đầu người ở ngoài trăm bước.
Mà nếu một vị gia thần không muốn dựa vào ngoại vật, nhưng vẫn có thể trống rỗng hiện ra ở bên ngoài, phóng thích uy năng, lại cần phải đạt đến cấp bậc Du Thần thất phẩm mới được.
Quỷ Thần xuất hiện trong ngõ hẻm này, có thể trực tiếp hiện hình từ giữa hư không, có khả năng chính là Du Thần!
"Gặp nương nương của ta, còn không mau quỳ xuống, tự chặt hai tay!"
Tiếng thét ra lệnh quái dị tiếp tục vang lên trong ngõ hẻm, nó vờn quanh lỗ tai Dư Khuyết, ông ông tác hưởng, không ngờ lại khiến trong lòng hắn thật sự sinh ra một loại xúc động muốn tự sát tại chỗ.
Đồng thời không chỉ một mình Dư Khuyết có loại cảm nghĩ như thế, ba con oan hồn hắn vừa thả ra kia, bọn chúng cũng không trông mong gì được, đã bị chấn nhiếp ngay tại chỗ rồi, trong miệng phát ra tiếng kêu rên, tựa như muốn chết mà không được.
Đối mặt với tình hình như vậy, theo lý thuyết thì Dư Khuyết nên lập tức rút lui. Lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ chính là mang theo tiểu đường muội trở về tông tộc, sau đó báo cáo cho nhóm trưởng giả trong tộc, lại thông báo cho nha môn, chờ tông tộc cùng với nha môn chạy tới bắt đối phương.
Nhưng Dư Khuyết chỉ chần chờ trong nháy mắt, hắn cũng không nắm lấy cơ hội này để rời đi, mà ngược lại trên mặt càng lộ ra vẻ hung ác. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào "Phách Hoa nương nương", cười nhạo nói: "Chỉ là Quỷ Thần, cũng dám làm bộ làm tịch? Ngươi đi chết đi!”
Ngay sau đó, tay Dư Khuyết liên tục vỗ mấy cái thật mạnh, hắn nhanh chóng đổi vị trí của mấy cái ngân châm trên mặt, tác dụng cũng hoán chuyển theo, từ kích thích giác quan đổi thành phong bế lỗ mũi. Khí tức thuốc phiện từ trong lỗ mũi hắn tạm thời biến mất, sau đó thân thể hắn lập tức bùng nổ, hung hãn nhằm về phía bức tượng thần cao hơn một trượng vừa hiển linh kia.
Xoẹt! Lại một tiếng xé gió vang lên. Bề ngoài bức tượng thần uy vũ cao lớn nọ lại giống như giấy mỏng, trực tiếp bị móng vuốt của Dư Khuyết xé nát.
Một tiếng kêu thê lương vang lên sau lưng bức tượng thần: "A a! Thằng con hoang!"
Dư Khuyết có chút hoa mắt. Chỉ thấy hắn vừa xuyên thấu qua một vùng mây khói, trong mắt không còn bức tượng thần vừa rồi nữa, chỉ còn lại một bà lão vừa bị hắn rạch phá lớp áo bào, ngay cả ngực bụng cũng bị cào rách, ruột lòi cả ra ngoài.
Đối phương với gương mặt trắng bệch, vội vàng ngồi bệt xuống đất, kêu rên không thôi. Bà lão này chính là kẻ vừa mới phun khói, mời ra "Phách Hoa nương nương" kia.
Vào thời điểm ấy, người này không còn thanh thế hùng hổ như vừa mới quát tháo ra lệnh cho Dư Khuyết nữa, mà ngược lại, bà ta không ngừng kêu khóc, hướng sắc mặt sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi, ngươi dám sỉ nhục thần... tha mạng, đại gia xin tha mạng!"
Dư Khuyết híp mắt, dùng khóe mắt liếc nhìn luồng khói khí nồng đậm sau lưng, trong mắt thoáng có chút hoảng hốt: "Quả nhiên... thứ này cũng chỉ là ảo thuật mà thôi."
Theo Dư Khuyết suy nghĩ, bà lão này chỉ là một kẻ lừa bán trẻ con, dù trên người đối phương có gia thần, cũng không thể nào là Xương Thần bát phẩm, thậm chí là Du Thần thất phẩm được. Bởi vì nếu bà lão này thật sự mạnh mẽ như thế thì bà ta chính là tiên gia bát phẩm hoặc tiên gia thất phẩm rồi.
Nhân vật cỡ đó nếu coi trọng Tiểu Phục Duyên, chỉ cần một câu "lời hay", nói muốn thu Tiểu Phục Duyên làm đệ tử, thúc phụ thúc mẫu sẽ chủ động đưa lên. Dù thúc phụ thúc mẫu không muốn, dòng tộc Phục thị cũng sẽ ép bọn họ phải đưa Tiểu Phục Duyên qua.
Ngoại trừ chuyện này, sở dĩ vừa rồi Dư Khuyết dám ngang nhiên động thủ, cũng do bà lão kia đã để lộ ra một chút sơ hở. Đó là ở thời điểm Dư Khuyết lay động chiếc chuông đồng, đối phương hù dọa ba con oan hồn được thu dưỡng bên trong chuông đồng, nhưng bản thân bà lão này cũng bị tiếng chuông đồng kia quấy nhiễu.
Cần phải biết rằng, chiếc chuông đồng trong tay Dư Khuyết cũng chỉ là một món pháp khí bất nhập lưu mà thôi. Bản thân đối phương có thể bị một thứ như vậy quấy nhiễu, điều này đã chứng minh ngay cả tiên gia chân chính, đối phương cũng không phải và hơn phân nửa là có nuôi một gia thần giống như Dư Khuyết mà thôi.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |