Trở Về Thôi!
Dựa vào những manh mối này, Dư Khuyết cho rằng, cơ hội để hắn xông lên bắt giặc bắt vua trước, trực tiếp đánh chết bà lão kia là rất lớn. Chỉ cần bà lão này vừa chết thì không cần biết thủ đoạn của đối phương lợi hại đến mức nào, cũng chỉ là vật chết mà thôi.
Mà tình huống trong ngõ nhỏ bây giờ, hiển nhiên là càng dễ xử lý hơn so với những gì Dư Khuyết tưởng tượng.
Trong nháy mắt suy nghĩ quay cuồng, Dư Khuyết đã thu hồi dư quang, sau đó cảnh giác đi đến trước mặt bà lão đang ngồi co quắp dưới đất.
Trong mắt Phách Hoa bà tử lộ rõ vẻ hoảng sợ, bà ta vội vàng kêu lên: "Tha mạng, tha mạng a a a a a a!"
Dư Khuyết vươn tay, xoát xoát hai cái đã đánh gãy toàn bộ ba chi thể còn lại của bà ta, gân tay gân chân cũng bị kéo đứt. Ngay cả hai gò má của đối phương, Dư Khuyết cũng lấy ngân châm trên mặt mình xuống, hung hăng đâm thẳng xuống, trực tiếp phong bế huyệt vị của đối phương, để cho gương mặt của bà ta tê liệt, niệm không ra nửa câu chú ngữ.
Loại châm pháp hắn đang sử dụng chính là 《 Đinh Quỷ Nhân Trệ Pháp 》 - loại châm pháp có thể phụ trợ cho quá trình luyện độ – thứ mà gần đây hắn đã cố ý luyện tập sau khi nếm được một chút lợi ích ngon ngọt. Nó có thể trợ giúp hắn dưới tình huống không có đường mực, cây đinh gỗ đào, vẫn có thể bức bách được yêu quỷ hình người phải hiện hình, đồng thời còn có thể tác dụng trên thân người sống, kích thích tiềm lực, phong cấm tri giác.
Chính là một thủ thuật nhỏ bổ sung tốt nhất bên trong luyện độ truyền thừa.
Dư Khuyết xử lý xong bà lão này, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn đứng thẳng lên, hơi thu liễm tinh khí trên người một chút.
Con mắt của Phách Hoa bà tử trừng lớn, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ và khó tin. Hiển nhiên là bà ta chưa từng nghĩ tới, mình lại thua trong tay một đứa trẻ choai choai như dƯ Khuyết.
Hô~ Một cơn gió lạnh thổi qua, Dư Khuyết còn chưa kịp thả lỏng thân thể, đã rùng mình một cái.
Lại nói, tối nay hắn thiêu đốt tinh khí, từ trong nhà chạy như điên đến đây, lại chém giết một trận với Phách Hoa bà tử, mặc dù bản thân xuất thủ tàn nhẫn quả quyết, tốc chiến tốc thắng, khiến cho quá trình chém giết không kéo dài bao lâu, nhưng tinh khí tâm lực vẫn tiêu hao không nhỏ.
Đặc biệt là mùi thuốc phiện làm người ta chán ghét kia vẫn bao phủ bốn phía và nồng đậm như cũ, thậm chí chúng nó còn thừa dịp người ta lực lượng suy yếu mà xâm nhập vào, khiến cho Dư Khuyết choáng váng đầu óc, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, muốn nằm ở trên mặt đất ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng bây giờ không phải lúc ngủ.
Dư Khuyết nhanh chóng cởi đai lưng trên người Phách Hoa bà tử ra, trói toàn bộ thân thể bà ta lại thành một quả bóng, trực tiếp vác lên người. Sau đó, hắn xoay lưng đi về phía Phục Duyên, định xách nha đầu chết tiệt này lên, cùng nhau mang về nhà hỏi chuyện. Khi hắn đi tới bên cạnh tường, Tiểu Phục Duyên đã từ trên mặt đất đứng lên, nàng rụt người lại, che kín miệng, có chút hoảng sợ nhìn chăm chú vào phương hướng Dư Khuyết đi tới, khóc thút thít không ngừng.
Khi thấy rõ ràng là Dư Khuyết đang đi tới, nhóc con này mới chịu ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đã có thêm một tia sáng lộng lẫy, trong miệng cũng hoảng hồn òa khóc ra tiếng.
"Dư Khuyết, cuối cùng ngươi cũng tới đây rồi!" Mặt mũi nàng đầy nước mắt, giương nanh múa vuốt nhào về phía Dư Khuyết.
Ai ngờ hành động òa khóc chạy tới muốn ôm của nàng lại bị Dư Khuyết dùng một chân ngăn cản.
"Gọi ca"
"Hu hu hu! Ca!" Tiểu Phục Duyên cũng không tỏ ra bướng bỉnh với tên này nữa, nàng khóc lớn hơn, thậm chí còn ôm chặt lấy cái chân đang duỗi ra của Dư Khuyết, giống như một miếng cao khỉ, muốn trèo lên trên. Ai ngờ cô bé mới tròn bảy tuổi này, run run rẩy rẩy một hồi, thân thể lại trầm xuống, trực tiếp kéo Dư Khuyết lảo đảo một cái.
Dư Khuyết không thể không liếc mắt nhìn nha đầu nọ, lên tiếng nói: "Có thể đi thì tự mình đi theo, ca ca ngươi hiện đang suy yếu đến hoảng đây."
Tiểu Phục Duyên khóc thút thít, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời buông lỏng tay ra, nàng ấm ức chỉ dám nắm chặt ống quần của Dư Khuyết, muốn đi theo, nhưng bắp chân lại như nhũn ra, không bước đi nổi.
Vẫn là Dư Khuyết khẽ thở dài một hơi, vươn một bàn tay khác tới, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc con kia, kéo nàng đi về phía trước, nha đầu này mới có thêm được chút sức sống.
Nhưng hai người một lớn một nhỏ bọn họ mới đi được vài bước, muốn bước ra đầu hẻm, lại thấy có ánh sáng rọi vào.
Tiểu Phục Duyên đột nhiên dừng lại, sắc mặt nàng chuyển thành trắng bệch, vội vàng vươn tay đưa lên miệng của mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía Dư Khuyết, sợ tới mức không khóc nổi.
Dư Khuyết cúi đầu nhìn xuống, mí mắt cũng giật giật. Chỉ thấy trên tay Tiểu Phục Duyên là một mảnh đỏ thẫm, còn có một vật hình khối gì đó, cực kỳ giống như vừa rồi khi miệng nàng phun máu tươi, đã phun theo cả mảnh vụn nội tạng.
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |