Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Đồng Lõa!

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

"Ca, ta đau, ta sắp chết rồi." Nha đầu này toàn thân phát run.

Hiện trường chìm vào tĩnh mịch.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, bộp! Dư Khuyết vỗ một cái lên đầu đối phương, tức giận nói: "Nha đầu chết tiệt kia! Ai bảo ngày nào ngươi cũng lén ăn vụng rễ củ cải đường."

Hóa ra vừa rồi khi Dư Khuyết mở to hai mắt nhìn qua, hắn mới thấy rõ ràng trong miệng nhóc con kia đều là chất nôn mửa, tuy màu đỏ ấy đã biến thành màu đen, nhưng thứ kia vốn không phải là máu tươi cùng với nội tạng, mà là thịt quả đã bị nhai nhuyễn rồi.

Vừa vặn trong nhà bọn họ cũng tích trữ một đống rễ củ cải đường, có màu đỏ, chờ đến lễ mừng năm mới rồi nấu nước đường dùng.

"Ô! Dư Khuyết, ngươi đừng gạt ta. Ta là hồi quang phản chiếu đó."

"Về nhà phản chiếu đi. Còn nữa, cách xa ta một chút."

"Hu hu hu, Dư Khuyết, ta sắp chết rồi, ngươi còn cười ta."

Đợi cho đến khi hai người quay trở về dòng họ Phục thị, lại đồng thời gặp được thúc phụ thúc mẫu, Tiểu Phục Duyên còn ăn đòn một trận, nàng mới xác nhận được từ trong thái độ của phụ mẫu là mình còn chưa có chết.

  ...

Cùng lúc đó, không chỉ tòa nhà của Dư Khuyết bị kinh động, toàn bộ dòng họ Phục thị cũng gần như bị sự kiện này đánh thức.

Hài đồng trong tộc lạc đường, còn bị người bên ngoài bắt cóc, đối với bất kỳ tông tộc nào, đây cũng là một chuyện không nhỏ, thậm chí còn là một sự sỉ nhục trắng trợn.

Một vài tộc lão bình thường Dư Khuyết gần như không thể trông thấy được, giờ cũng bò dậy từ trên giường vào ban đêm, chạy tới tòa nhà của Dư Khuyết.

Nhưng mặc kệ bên ngoài có náo nhiệt thế nào chăng nữa, Dư Khuyết cũng không phản ứng, hắn còn bảo thúc phụ canh giữ ở cửa phòng, cấm người bên ngoài tiến vào.

Bởi vì lúc này hắn đang ở trong nhà, đang treo Phách Hoa bà tử lên trên nóc nhà, không ngừng lấy ngân châm ra, cắm lên trên người bà ta.

Phốc phốc!

Vừa rồi vì mất máu quá nhiều mà bị hôn mê, sau khi trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt bà ta đã dần tỉnh táo lại. Ngay sau đó chính là một chuỗi những tiếng thét chói tai vang lên, khiến cho đám thủy tinh trên khung cửa sổ đều ầm ầm chấn động.

"Ngươi không được qua đây!" Sắc mặt bà lão kia trắng bệch như tờ giấy, bà ta sợ hãi nhìn quanh bốn phía, đặc biệt là Dư Khuyết trước mặt.

Chỉ thấy Dư Khuyết đang cười dài tới gần bà ta, lạnh giọng nói: "Lão nhân gia, ngài còn điều gì muốn khai báo hay không? Tại sao lại tự mình tìm tới nơi này?"

Dư Khuyết dứt khoát tra trấn bà lão này ở trong nhà, không cho người bên ngoài tiếp xúc, chỉ đơn giản là hắn muốn tự mình ép hỏi đối phương một phen, muốn nạy ra vài thứ gì đó từ trong miệng bà lão.

Hắn tuyệt đối không tin chuyện hôm nay chỉ đơn giản là nha đầu Phục Duyên chết tiệt kia ngoài ý muốn gặp phải Phách Hoa bà tử, trong chuyện này tất có một số toan tính khác, hoặc là đồng bọn.

Bà lão kia nhìn thấy nụ cười của Dư Khuyết, nín nhịn hồi lâu, trong miệng mới run rẩy phun ra mấy chữ: "Báo... Báo quan!"

Dư Khuyết xích lại gần nghe, trong lúc nhất thời có chút yên lặng, kẻ buôn người này lại chủ động muốn đi đầu thú tại nha môn?

"Báo quan, ta, sẽ nói, nhất định sẽ nói!" Phách Hoa bà tử vô cùng hoảng sợ, vội vàng để lộ ra một nụ cười cầu xin tha thứ.

Nhưng nghênh đón bà ta lại là một nụ cười càng thêm sáng lạn trên mặt Dư Khuyết, hắn nói: "Lão nhân gia ngươi nói nhảm cái gì đó? Báo quan... có thể giúp ngươi sống sót."

Kiếp này cũng giống như kiếp trước của Dư Khuyết, tội danh lừa bán người mặc dù nặng, nhưng vì chính phủ ưu tiên giữ lại tính mạng người của bị lừa bán, nên chỉ đơn thuần là lừa bán, bắt cóc, thường sẽ không bị khép vào tội chết.

Vừa nghe thấy câu trả lời của Dư Liệt, Phách Hoa bà tử lập tức trợn tròn mắt, bà ta còn muốn nói gì nữa, nhưng ngay sau đó, trong phòng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương của bà ta.

Dư Khuyết cầm ngân châm trong tay, không hề có bất cứ lòng thương hại nào, hắn mượn thân thể trước mắt này, vừa thi châm rèn luyện tay nghề vừa kích thích đối phương, muốn ép hỏi ra thứ mình muốn.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phách Hoa bà tử cũng không phải khối xương cứng gì, không lâu sau đã phải khai rồi.

Mà Dư Khuyết lại lộ ra vẻ mặt âm trầm dừng thi châm, hàng lông mày nhíu chặt.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, trong Phục gia có "kẻ đồng lõa" của Phách Hoa bà tử và chuyện lần này cũng không phải thuần túy là ngoài ý muốn!

Chỉ có điều thân phận của "kẻ đồng lõa" kia, thực sự khiến Dư Khuyết bất ngờ, thậm chí còn mơ hồ có chút khó xử.

Ầm ầm ầm!

Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng trong nhà bị gõ vang không ngừng, dường như người bên ngoài không thể nhẫn nhịn được nữa, muốn trực tiếp xông vào.

Khi người bên ngoài phòng sắp phá cửa phòng, Dư Khuyết lại chủ động mở cửa phòng ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Điều này khiến cho đám đông vốn đang ồn ào bên ngoài phòng nhất thời yên tĩnh xuống.

Bạn đang đọc Tiên Gia (Dịch) của Bố Cốc Liêu

Truyện Tiên Gia (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.