Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật giữa núi rừng

Tiểu thuyết gốc · 1465 chữ

Trời về khuya, màn đêm dày đặc bao phủ vùng rừng núi hoang vu, chỉ còn lại ánh trăng mờ mờ len lỏi qua từng tán lá. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi lào xào qua các bụi cây. Thế nhưng, giữa khung cảnh tưởng chừng như thanh bình ấy, một bóng người đang lặng lẽ di chuyển, hòa lẫn vào trong bóng tối như một bóng ma. Thiếu niên đó chính là Lăng Vân, người thừa kế cuối cùng của một gia tộc đã từng hưng thịnh. Dáng người gầy gò nhưng linh hoạt, ánh mắt của cậu sắc bén như chim ưng, mỗi bước chân đều thận trọng, không tạo ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Sự bình tĩnh và lặng lẽ đó không phải là bẩm sinh, mà là kết quả của những năm tháng dài bị truy đuổi và học cách sinh tồn. Trong lòng bàn tay cậu là một viên ngọc màu xanh thẫm, phát ra ánh sáng yếu ớt – Thiên Tinh Ngọc Bội. Đây là báu vật bí truyền của gia tộc Lăng, và cũng là nguyên nhân khiến cậu phải chạy trốn. Sau lưng cậu, tiếng bước chân rầm rập vang lên. Một nhóm người áo đen đang tiến sát, bao vây quanh cậu như những con thú săn mồi đang chuẩn bị lao tới. Bọn chúng đều che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực, nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt lạnh lẽo. Lăng Vân dừng lại, quay người đối diện với đám người đang ép sát, không hề tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, đôi mắt của cậu sáng lên, sắc bén như lưỡi dao.

"Lăng Vân! Đừng phí sức chạy trốn nữa," một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía trước. "Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi chúng ta mãi sao?"

Tên cầm đầu bước lên, ánh mắt dò xét, nhìn chằm chằm vào viên ngọc trong tay Lăng Vân. Hắn giơ tay, ra hiệu cho những người phía sau dừng lại. Tiếng động tức thì im bặt, tạo ra một không gian căng thẳng, tĩnh mịch. Không gian dường như đông cứng lại, chỉ còn ánh mắt sắc bén của Lăng Vân đối diện với ánh mắt thèm khát của đám người trước mặt.

"Ta không quan tâm ngươi có chạy trốn bao nhiêu lần. Hôm nay, nơi đây sẽ là điểm kết thúc của ngươi." – Hắn tiếp tục, giọng nói tràn ngập sự đắc thắng.

Lăng Vân cười khẽ, một nụ cười đầy ẩn ý. Cậu ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh vang lên, phá tan sự im lặng:

"Các ngươi đã truy đuổi ta suốt bao lâu rồi nhỉ? Từ thành Bắc đến dãy Tử Sơn, từ núi đến rừng… vẫn là cái trò cũ, những lời dọa dẫm cũ. Chẳng phải các ngươi đã mệt rồi sao?"

Tên áo đen nhếch mép, đôi mắt lóe lên tia nhìn lạnh lùng:

"Không phải là chúng ta mệt, mà là ngươi. Ngươi đã bị dồn vào đường cùng. Đừng tưởng rằng chỉ với bảo vật trong tay, ngươi có thể thoát được."

Nghe đến đây, Lăng Vân khẽ liếc nhìn viên ngọc trong tay, ánh sáng xanh thẫm vẫn yếu ớt phát ra từ bên trong, nhưng trong lòng cậu biết rõ, sức mạnh của Thiên Tinh Ngọc Bội không chỉ nằm ở ánh sáng mờ nhạt đó. Ngọc bội này không phải là bảo vật có thể phô trương sức mạnh ngay lập tức. Nó là một bí mật sâu xa mà không phải ai cũng có thể hiểu được.

"Các ngươi dồn ta đến đây, nhưng thực sự các ngươi biết gì về Thiên Tinh Ngọc Bội? Hay các ngươi cũng chỉ là những kẻ vô tri, làm việc theo lệnh người khác?" – Lăng Vân lạnh lùng nói, ánh mắt ánh lên vẻ thách thức.

Lời nói của Lăng Vân khiến tên áo đen thoáng giật mình. Hắn trừng mắt, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, cười nhạt:

"Thực ra, điều đó cũng chẳng quan trọng. Ta chỉ cần lấy ngọc bội, còn ngươi… sống hay chết đều không thành vấn đề."

Ngay khi dứt lời, hắn ra hiệu, đám người áo đen lập tức bao vây quanh Lăng Vân, từng bước một tiến lại gần, tạo thành một vòng tròn khép kín. Từng tiếng động nhỏ cũng không còn nghe thấy, chỉ còn lại âm thanh của sự nguy hiểm đang dần ép sát. Lăng Vân lặng lẽ nắm chặt ngọc bội, đầu óc suy tính nhanh chóng. Cậu hiểu rõ tình thế hiện tại của mình – không có đường thoát, và sử dụng ngọc bội vào lúc này là cách duy nhất để tránh khỏi tử lộ. Nhưng nếu lộ ra sức mạnh của Thiên Tinh Ngọc Bội trước mắt những kẻ này, chẳng khác gì đặt mạng sống mình vào nguy hiểm.

“Ngươi nghĩ mình có thể trốn mãi sao, Lăng Vân?” – tên áo đen cầm đầu bật cười lạnh lùng.

Lăng Vân khẽ hít một hơi sâu, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, giọng nói rõ ràng và kiên định:

“Ta sẽ không trốn. Đã đến lúc ta nên kết thúc trò chơi này.”

Bất ngờ, Lăng Vân tập trung tinh thần vào viên ngọc. Thiên Tinh Ngọc Bội phát ra ánh sáng mờ ảo, nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cả đám áo đen phải cảnh giác lùi lại. Cậu nhắm mắt, tập trung từng chút một vào cảm giác sâu thẳm bên trong viên ngọc. Trong lòng cậu vang lên một tiếng thì thầm quen thuộc, như tiếng vọng từ quá khứ. Đột nhiên, không gian xung quanh dường như biến đổi. Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trong tâm trí cậu, một giọng nói trầm thấp, sâu lắng vang lên:

“Lăng Vân… con đường của ngươi chỉ mới bắt đầu. Thiên Tinh Ngọc Bội không phải là một vũ khí thông thường. Nó là chìa khóa, nhưng chỉ những ai biết kiểm soát mới có thể mở ra sức mạnh thực sự.”

Bóng dáng mờ ảo ấy như dần tan biến, nhưng những lời nói của nó còn đọng lại trong lòng Lăng Vân, khiến cậu cảm nhận sâu sắc hơn về sứ mệnh của mình. Thiên Tinh Ngọc Bội không phải là một công cụ để chiến đấu trực diện mà là một bí mật, một sức mạnh tiềm ẩn cần phải được bảo vệ và sử dụng đúng lúc.

Bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ, Lăng Vân mở mắt và nhận thấy đám người áo đen đã tiến đến gần. Không thể chần chừ thêm nữa, cậu nhấc viên ngọc lên và tập trung linh lực, tạo ra một lớp bảo vệ mờ ảo xung quanh mình. Ánh sáng từ viên ngọc chỉ hiện lên trong tích tắc, đủ để đám người áo đen không nhận ra điều gì đặc biệt, nhưng cậu biết rằng mình đã kích hoạt một phần nhỏ sức mạnh để tạo khoảng cách với chúng.

"Bắt lấy hắn!" – tên áo đen cầm đầu ra lệnh, đôi mắt rực lên đầy tức giận.

Lăng Vân lao về phía vực sâu, nơi mà chỉ có một sai lầm nhỏ cũng sẽ khiến cậu rơi xuống và tan biến trong bóng tối. Nhưng cậu biết rằng, phía dưới vách núi này là một con đường bí mật mà chỉ cậu mới có thể tìm thấy. Từng bước chân đều chắc chắn, mỗi chuyển động đều tính toán kỹ lưỡng. Những kẻ áo đen lao tới, nhưng khi vừa đến nơi, Lăng Vân đã biến mất như một cơn gió, để lại sự kinh ngạc và bối rối trên khuôn mặt của đám người truy sát.

“Hắn đâu rồi?!” – một tên áo đen kêu lên, giọng đầy tức tối.

Tên cầm đầu siết chặt nắm tay, đôi mắt tối sầm lại:

“Hắn không thể đi xa được. Cả khu vực này đều bị phong tỏa, hắn sẽ không thể trốn thoát mãi.”

Dưới vực sâu, Lăng Vân khẽ thở phào, tay vẫn nắm chặt Thiên Tinh Ngọc Bội. Cậu hiểu rằng mình không thể trốn chạy mãi, và cũng không thể phô bày sức mạnh của bảo vật này. Điều cậu cần là tìm hiểu rõ hơn về Thiên Tinh Ngọc Bội, làm chủ nó và sử dụng sức mạnh này một cách thông minh nhất. Trong lòng cậu vang lên giọng nói của người bí ẩn kia, lời dặn dò về “Tháp Thời Gian”. Đó có thể là nơi duy nhất giúp cậu giải mã bí ẩn của Thiên Tinh Ngọc Bội và hé lộ sứ mệnh thực sự của mình.

Bạn đang đọc Tiên Lộ Chi Nan sáng tác bởi VanNgonPhiThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanNgonPhiThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.