Cuộc Gặp Định Mệnh
Ánh sáng ban mai nhạt nhòa len qua những tán cây rừng, tạo thành một khung cảnh huyền ảo, lung linh. Dưới chân núi, một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua những phiến đá xanh phủ rêu. Lăng Vân cúi xuống dòng suối, vốc lên một nắm nước lạnh buốt, rửa qua khuôn mặt mệt mỏi sau trận đụng độ đêm qua. Những vết xước trên tay cậu rát buốt khi chạm vào nước, nhưng điều đó không khiến cậu bận tâm. Lăng Vân chỉ muốn rửa sạch mọi dấu vết, giữ cho mình một vẻ ngoài bình thường nhất có thể, để không ai nhận ra rằng cậu là kẻ đang bị truy đuổi. Thế nhưng, khi cậu vừa đứng dậy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
"Ngươi là ai? Và làm gì ở đây?"
Lăng Vân quay lại. Cách cậu chỉ vài bước chân, một cô gái trẻ tuổi nhưng toát lên vẻ uy nghiêm và lạnh lùng đang đứng đó. Ánh mắt cô sắc sảo như lưỡi kiếm, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo chút khinh thường. Cô mặc một bộ y phục màu xanh sẫm, tay cầm thanh đoản kiếm sắc bén. Vẻ mặt cao ngạo và ánh mắt dò xét của cô khiến cậu thoáng bất ngờ.
"Ta đi ngang qua," – Lăng Vân đáp, giữ giọng điềm tĩnh, không để lộ chút lo lắng nào. "Chỉ là tình cờ dừng lại uống chút nước."
Cô gái nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào cậu như muốn xuyên thấu mọi lời nói dối.
"Thật tình cờ." – Giọng cô đầy vẻ mỉa mai. "Một kẻ lang thang không rõ nguồn gốc lại dám lảng vảng quanh đây. Đừng nói với ta rằng ngươi không phải kẻ đã gây ra ánh sáng kỳ lạ đêm qua."
Lăng Vân không đáp, chỉ quan sát cô gái kỹ hơn. Sự kiêu ngạo trong ánh mắt và dáng đứng thẳng lưng của cô toát lên vẻ tự tin, như thể cô là người đã quen đứng trên đỉnh cao, không chịu hạ mình trước bất kỳ ai.
“Ta là Lạc Tiêu, đệ tử của Thánh địa Cửu Châu,” – cô gái tiếp tục, giọng nói rõ ràng và sắc bén. “Nơi đây không phải chỗ dành cho những kẻ vô danh, càng không phải nơi ngươi muốn qua lại lúc nào cũng được.”
Nghe đến tên Thánh địa Cửu Châu, một nơi nổi danh với những kiếm khách tài năng và pháp sư xuất chúng, Lăng Vân không khỏi cảnh giác. Đây là một trong những môn phái lớn và quyền uy nhất trong giang hồ, nơi đào tạo ra những nhân vật lừng danh.
“Lạc Tiêu?” – Lăng Vân cất tiếng, giọng vẫn bình tĩnh. “Tên tuổi của Thánh địa Cửu Châu quả là lừng lẫy, nhưng ta không nghĩ nơi này thuộc quyền kiểm soát của các người.”
Câu nói của Lăng Vân khiến Lạc Tiêu thoáng cau mày. Cô không quen nghe lời phản bác, nhất là từ một thiếu niên không rõ lai lịch như cậu. Ánh mắt cô sắc lại, toát lên chút khinh thường.
“Ngươi đúng là to gan,” – Lạc Tiêu đáp, giọng lạnh lùng. “Đừng nghĩ rằng ngươi có thể tự do đi lại dưới mũi kiếm của Thánh địa Cửu Châu.”
“Ta không có ý đối đầu với Thánh địa,” – Lăng Vân nhẹ nhàng đáp. “Nếu cô muốn, ta sẽ rời khỏi đây ngay.”
Lạc Tiêu nhìn Lăng Vân từ đầu đến chân, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ. Dáng vẻ bình tĩnh của cậu khác hẳn với những kẻ lang thang thông thường. Và đôi mắt cậu – đôi mắt sáng nhưng mang theo sự mệt mỏi, lại vô cùng kiên định. Sự tự tin của cậu khiến Lạc Tiêu có phần bất mãn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút thú vị.
“Ngươi giấu thứ gì?” – Lạc Tiêu đột ngột hỏi, ánh mắt xoáy sâu như muốn lật tẩy mọi bí mật.
Lăng Vân không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi, tạo nên một nụ cười nhạt nhòa, không rõ là thách thức hay châm biếm. Chính điều này càng khiến Lạc Tiêu khó chịu. Cô gái trẻ tuổi này đã quen được tôn trọng, và trong mắt cô, người đứng trước mặt chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không xứng để đối đầu.
“Không nói sao?” – cô hỏi, giọng đầy vẻ khinh thường. “Vậy thì đừng trách ta không nể mặt.”
Lạc Tiêu tiến lên, thanh đoản kiếm trong tay lóe lên một tia sáng sắc lạnh, toát ra khí thế áp đảo. Cô định ép Lăng Vân tiết lộ bí mật, nhưng ngay khi định ra tay, từ rừng sâu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cả hai quay đầu nhìn, và trong tích tắc, một đám người mặc áo đen bước ra từ rừng, mang theo sát khí ngùn ngụt.
Đám người áo đen và tình thế nguy cấp Một trong những tên áo đen cười nhạt, giọng đầy khinh bỉ:
“Lạc Tiêu tiểu thư của Thánh địa Cửu Châu, thật là vinh hạnh khi gặp cô ở đây. Nhưng hôm nay không phải chuyện của cô, tốt hơn hết là cô nên tránh đường.”
Lạc Tiêu cau mày, trong lòng cảm thấy tức giận. Cô có thể kiêu ngạo, nhưng danh dự của Thánh địa Cửu Châu không cho phép cô bị bất kỳ ai đe dọa. Cô đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng vào đám người áo đen, giọng lạnh như băng:
“Ta không cần ai ra lệnh. Nếu các ngươi muốn động thủ, đừng trách ta không nương tay.”
Tên áo đen nhếch mép, ánh mắt rực lên:
“Được thôi! Nhưng ta e rằng cô sẽ hối hận vì dính vào chuyện này.”
Ngay sau đó, bọn áo đen lao lên, đồng loạt tấn công cả hai. Mặc dù không muốn hợp tác, nhưng Lạc Tiêu buộc phải quay sang Lăng Vân, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm.
“Ngươi có vẻ không phải kẻ vô dụng. Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng ít nhất đừng cản chân ta.”
Lăng Vân khẽ gật đầu, trong lòng ngầm cảm thấy cô gái này dù cao ngạo nhưng quả thực tài năng. Hai người nhanh chóng phối hợp, đối phó với đám áo đen một cách nhịp nhàng. Lạc Tiêu dùng kiếm thuật nhanh và sắc bén, từng đường kiếm uyển chuyển nhưng đầy uy lực. Lăng Vân, tuy không phô trương sức mạnh, nhưng với sự nhanh nhẹn và tính toán chính xác, cậu cũng dễ dàng tránh được các đòn tấn công nguy hiểm. Sự xuất hiện của Tháp Thời Gian Trận chiến kéo dài không lâu. Cả hai phối hợp vừa đủ để đánh bật đám người áo đen. Tên áo đen cầm đầu bị thương nặng, ngã gục xuống đất nhưng vẫn không buông lời đe dọa:
“Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng đâu. Tháp Thời Gian sẽ là điểm cuối cùng của các ngươi. Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể trốn tránh được định mệnh.”
Nghe đến “Tháp Thời Gian”, Lạc Tiêu thoáng giật mình, đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Cô chậm rãi quay sang nhìn Lăng Vân, vẻ mặt nghiêm trọng hơn hẳn.
“Tháp Thời Gian? Tại sao ngươi lại muốn đến đó?”
Lăng Vân ngạc nhiên trước sự quan tâm đột ngột của cô gái. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Lạc Tiêu, cậu biết rằng cô đang nghiêm túc, không phải vì sự hiếu kỳ nhất thời.
“Ngươi có vẻ biết khá nhiều về nơi đó,” – Lăng Vân nói, giọng điềm tĩnh. “Có lẽ ta sẽ không từ chối một đồng minh trên hành trình này.”
Lạc Tiêu thoáng trầm ngâm. Tháp Thời Gian, một nơi huyền bí mà nhiều người khao khát đến, nhưng không mấy ai dám dấn thân vào. Đó là nơi chứa đựng những bí mật cổ xưa và cơ hội nâng cao cảnh giới, nhưng đồng thời cũng đầy rẫy nguy hiểm chết người. Với một người luôn tìm kiếm sức mạnh và hoàn thiện bản thân như Lạc Tiêu, Tháp Thời Gian là một thử thách không thể bỏ qua. Cuối cùng, cô thở ra, quyết định dẹp bỏ sự kiêu ngạo để cùng Lăng Vân bước vào cuộc hành trình:
“Ta đồng ý đi cùng ngươi. Nhưng đừng lầm tưởng rằng ta là thuộc hạ của ngươi. Chỉ cần thấy ngươi có ý đồ bất chính, ta sẽ không ngần ngại xuống tay.”
“Yên tâm, ta không hề nghĩ như vậy,” – Lăng Vân đáp lại, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua. “Chúng ta chỉ là hai kẻ cùng mục tiêu. Hợp tác mà thôi.”
Cả hai trao nhau ánh nhìn, như một thỏa thuận ngầm vừa được ký kết. Cùng với quyết tâm và sự đề phòng lẫn nhau, họ bắt đầu tiến bước về phía Tháp Thời Gian – nơi chứa đựng những bí mật mà cả hai đều khao khát khám phá.
Đăng bởi | VanNgonPhiThi |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |