Nguyệt Dạ Tấu
Trong một đêm bán nguyệt , màn sương bao phủ , u ám đến rợn người.
Minh Huyền quốc , quận Mục Liêm , trong một khu rừng rậm vắng vẻ gần thành Bách Hoả , một bóng người gầy yếu dựa lưng vào một thân cây vừa thô to, hai chân ngồi giang rộng , cánh tay buông thõng , đầu gục xuống một bên .
Chủ nhân bóng người đó là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Ngũ quan của hắn bình thường, nhưng sắc mặt đã tái nhợt, bộ quần áo làm bằng vải thô trên người hơi dài và rộng, trông có chút rách nát , xấu xí , bên cạnh đặt một thanh đoản kiếm sáng loáng.
Trên chuôi kiếm có vài vệt máu màu đen.
Một bên bả vai của thiếu niên có một mảnh vải bố không biết là màu gì quấn quanh mấy vòng, trên đó còn có một ít máu thấm ra ngoài. Mi mắt thiếu niên khép chặt, cả người dựa vào thân cây không nhúc nhích, dường như đang thiêm thiếp ngủ.
Đột nhiên một loạt tiếng động "Soàn soạt" rất nhỏ từ trên những cành cây rậm rạp vọng ra, có một con gì đó đang nhanh chóng bay đến gần tới vị trí thiếu niên.
Thiếu niên mở to mắt, đứng bật dậy, đồng thời mũi chân cũng nhanh chóng nhảy sang phía bên cạnh.
“ Soạt” một tiếng.
Chuôi đoản kiếm kia bay lên trời, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay.
Thiếu niên nhìn chăm chú một thoáng về phía phát ra âm thanh, sau đó liền nhảy lên không chút do dự. Hắn tung người về hướng ngược lại, sau mấy lần nhảy chớp thành từng đợt bóng trắng đã tiến vào sâu trong rừng rậm không thấy bóng dáng.
Một lát sau, một đội võ sĩ mặc áo giáp cực dày, võ trang đầy đủ , chia làm mấy tổ từ trong rừng cây đi ra. Mắt liên tục nhìn về bốn phía như đang tìm kiếm gì đó .
Đám binh sĩ này chỉ có hơn hai mươi người, nhưng thân hình mỗi người đều cao lớn, mặt mũi hung hãn chai lì , rõ ràng đều là chiến sĩ chinh chiến trận mạc dạn dày .
Bọn chúng vừa mới đi ra từ trong rừng đã nghe thấy một tiếng quát khẽ, liền đứng nghiêm tại chỗ ngay lập tức. Rõ ràng đám giáp sĩ này được huấn luyện rất có kỷ cương.
Cùng lúc đó, một gã binh sĩ trẻ tuổi có bộ dáng nhanh nhẹn vội vã tiến lên vài bước, gã ngồi xổm xuống chỗ thiếu niên kia vừa nghỉ ngơi, dùng tay chạm vào gốc cây ,lật tới lật lui bùn đất xung quanh , đưa lên mũi ngửi , sau đó một lúc mới đứng dậy.
"Cao thiếu úy, ác tặc vừa đi không lâu, nếu bây giờ lập tức đuổi theo, nói không chừng còn có cơ hội đuổi kịp." Người binh sĩ này quay người nói với một gã cự hán đầu trọc, người duy nhất mặc mũ giáp .
Tuy rằng dáng những người ở đây đã tương đối cao lớn, nhưng nếu so sánh với cự hán đồ sộ cao xấp xỉ hơn hai trượng này, rõ ràng là thấp hơn một đoạn khá dài, trông giống như trẻ con đứng trước mặt người lớn vậy.
"Không cần , chúng ta đã bày ra thiên la địa võng , còn có bên kia Bành tướng quân dẫn theo vô số binh sĩ của hắn đuổi theo nữa , chúng ta cứ thong thả chơi trò mèo vờn chuột mà thôi".
"Bất quá , còn cần xem tên Bành rùa đen kia đủ khả năng không đã . Bên này chúng ta cứ thong thả , nói không chừng vừa vặn có thể ngư ông đắc lợi ".
"Lời này của đại nhân là có ý gì? Nhân thủ của Bành đại nhân bên kia nhiều hơn một chút so với chúng ta, cho dù tiểu tử kia học được chút ít phương pháp đánh đấm, nhưng sao có thể thực sự kiên trì ở bên kia bao lâu được!" Binh sĩ trẻ tuổi có chút kinh ngạc.
"Bùi Ngạn , thời gian ngươi ở bên ta cũng không ngắn, bình thường cũng có chút võ nghệ. Nhưng nếu một mình ngươi vệ binh quận chủ vây công, trong một lần có thể đối mặt với tối đa bao nhiêu người mà vẫn có thể bình yên thoát thân?" Cự hán không trực tiếp trả lời câu hỏi của binh sĩ trẻ tuổi, mà ngược lại có ý thâm trường hỏi một câu.
"Hạ nhân ... nếu chỉ có vệ binh bình thường thì năm sáu tên tuyệt không vấn đề . Bất quá nếu vượt qua mười tên thì có khả năng sẽ nằm xuống".
"Năm sáu tên?! Hắc hắc, từ khi lệnh truy nã được ban ra, số lượng vệ binh chết trong tay tiểu tử kia đã gấp chục lần con số đó rồi." Sau khi cự hán cười hắc hắc mấy tiếng liền lạnh lùng nói.
"Sao có thể , hắn chỉ là một tên đào phạm từ Thanh Lan Hoàng quốc bình thường, vô tình giết chết thiếu tử quận chủ rồi bị truy nã . Những vệ binh kia võ công tinh nhuệ cao cường , tuy không bằng vệ quốc binh chúng ta nhưng cũng không dễ dàng chém giết ". Binh sĩ trẻ tuổi kinh ngạc nghẹn ngào trợn trừng mắt.
"Hắn đã từng đã thương thiếu chủ của Phủ Giang bang , thời điểm hắn hạ sát thiếu tử quận chủ bên cạnh còn có Lý kiếm khách nữa đấy . Thực lực kẻ này không thể coi thường, nếu không cẩn thận dễ dàng bị hồi mã thương".
"Lý kiếm khách ! " Binh sĩ Bùi Ngạn khó tin thì thào :" Phủ Giang bang là một trong những bang phái giang hồ tuy không phải đứng đầu Minh Huyền quốc ta , nhưng cũng là hạng tam hạng tứ. Lý kiếm khách kiếm pháp vô tình , từng chinh chiến sa trường trăm trận trăm thắng..."
"Hắc hắc , cũng không rõ võ kỹ của tên tiểu tử này xuất phát từ thế lực nào . Trong lúc chạy trốn, hắn còn am hiểu sử dụng độc chướng , ám khí , vô cùng khó đối phó . Chính vì thế quận chủ khi nghe tin nhi tử của mình bị sát hại , vội nhờ vả để điều động Vệ Hoàng sĩ chúng ta truy bắt hắn ,phần thưởng cái đầu hắn mà quận chủ treo giá vô cùng lớn , là thứ còn thiếu để ta cất bước lên làm tiên nhân . Nếu tiểu tử kia gặp chúng ta , cũng chỉ còn con đường chết mà thôi . " Cự hán nhẹ giọng nói , càng về sau càng cao hứng.
"Điều này còn phải nói , chúng ta không ai không biết đại nhân vũ kỹ đủ đứng hàng một trăm người quận Mục Liêm ". Binh sĩ trẻ tuổi cao giọng nịnh nọt .
Cả đội ngũ lần nữa bắt đầu di chuyển, từng tên từng tên binh sĩ dần mất hút trong khu rừng.
Sau thời gian ước chừng dùng hết chén trà nhỏ, khi những giáp sĩ này lần nữa đi ra khỏi rừng rậm, xuất hiện trên một bãi cỏ trống trải, một màn trước mắt khiến cho tất cả đều sợ hãi ngây người.
Bãi cỏ vốn dĩ xanh mơn mởn, nhưng hiện giờ hơn phân nửa đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong màn máu, vô số cỗ thi thể cũng mặc áo giáp vũ trang kín mít , tất cả đều ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất.Trên mặt phần lớn những thi thể này còn đọng lại vẻ sợ hãi, dường như trước khi chết, họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì đó không thể tượng tượng nổi. Cổ họng của tất cả bọn họ đều có một lỗ máu to bằng ngón cái , vết thương bị xoáy sâu , máu tươi đang không ngừng chảy ra từ trong đó.
"Tổng cộng hai mươi lăm người, hầu như tất cả thủ hạ của Bành tướng quân đều ở đây rồi. Nhưng bản thân Bành đại nhân lại không ở đây."
Binh sĩ trẻ tuổi tên gọi Bùi Ngạn kia, sắc mặt trắng bệch lần nữa ra khỏi đội ngũ, sau khi nhanh chóng kiểm tra toàn bộ những thi thể ở đây một lần liền tiến tới trước mặt cự hán bẩm báo, thần sắc mơ hồ hiện lên chút bất an , lo sợ.
Thân hình cự hán liên tục chuyển động, trong chốc lát đã xuất hiện trước một cây cao lớn, sau khi ánh mắt quét một vòng về phía gốc cây, sắc mặt khó coi vô cùng.
Chỉ thấy dưới gốc cây là một gã trung niên có khuôn mặt gầy gò, áo giáp bị một thanh cương kiếm từ cổ họng xuyên thủng, thân thể gã cách mặt đất nửa xích, bị trực tiếp đóng lên thân cây.
Trên mặt đất xung quanh có một thanh đao dài màu bạc, nghiêng nghiêng cắm ngập trong bùn đất.
Hai tay người trung niên nắm chặt thân cương kiếm, mười ngón tay hoàn toàn bị phá nát, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng về phía trước, không còn chút hơi thở nào.
...
Tử Nguyên đang thi triển Ưng Bách bộ liên tục , hai chân hắn mỏi nhừ , toàn thân đau nhức , trên tay vẫn đang cầm thanh đoản kiếm nhuốm đầy máu .
Kể từ khi hắn kích thương tên thiếu chủ Phủ Giang bang liền nhanh chóng chạy thoát về nơi trọ . Vốn tưởng bình yên nên nghỉ ngơi nhưng đến khuya bất chợt đám người Phủ Giang bang tìm tới. Hắn không ham đánh liền từ cửa sau chạy thoát. Không ngờ thế lực củ Phủ Giang bang rộng lớn , khắp thành toàn là người của chúng .
Diên Sa thành nằm gần biên giới , Tử Nguyên bị người của chúng một mạch đuổi giết chạy sang Minh Huyền quốc . Nhưng không ngờ nơi đây mới đúng là địa bàn thật sự của Phủ Giang bang . Thiếu chủ của chúng kết giao thiếu tử của quận chủ quận Mục Liêm liền nhờ giúp đỡ , trong một lần theo phục kích , hắn đã vô tình giết chết tên thiếu tử quận Mục Liêm đó .
Kết cục , những kẻ truy đuổi hắn bắt đầu xuất hiện những tên giáp sĩ dày dạn kinh nghiệm. Khiến hắn vô cùng khổ cực . May mắn thay trong những lọ đan dược hắn lấy trong kho tàng ở Thanh Lan Hạ quốc , có một loại Bạo Huyết đan , đốt cháy một lượng máu huyết thành nội lực chân khí hùng hậu và kích phát tiềm lực , thi triển Ưng Bách bộ nhanh hơn , Tiên Cơ Đả thức kiếm khủng bố hơn gấp mấy lần mới giúp hắn cầm cự được đến bây giờ.
Tuy rằng hắn một hơi giết rất nhiều địch nhân , nhưng độ hung hãn của những binh sĩ này vượt xa dự đoán .
Mặc dù hắn lợi dụng bóng tối và các cây cổ thụ lớn thi triển Ưng Bách bộ , dùng phương pháp du tẩu giết sạch binh sĩ, nhưng tên tướng quân cầm đầu kia vẫn không chết không thôi, đuổi sát không buông.
Làm cho hắn không thể không liều mạng một phen , kết hợp số ám khí tẩm độc luyện chế phỏng theo trong Vạn Độc Thất ký mới có thể miễn cưỡng chém giết sạch sẽ.
Kết quả , vết thương cũ chồng vết thương mới , những vết thương cũ tái phát . Hậu quả là thân thể còn chưa trưởng thành của hắn hao tổn quá nhiều, đã có chút không chịu nổi nữa rồi.
Tử Nguyên nghĩ tới đây, không khỏi quay đầu nhìn lướt xuống một bên ngực phải của mình.
Chỉ thấy phía dưới vốn đã quấn mấy tầng vải bố, lúc này bị máu tươi thấm đẫm, đồng thời từng đợt đau nhức kịch liệt, thấu tận tim gan từ bên trong thỉnh thoảng truyền ra , hắn cũng không rõ mình bị gãy bao nhiêu cái xương sườn .
Cho dù với tính cách kiên nhẫn của hắn, cộng thêm hiệu quả kích phát tiềm lực thân thể còn chưa mất đi, nhưng vẫn có vài phần không chịu đựng nổi.
Nhưng để mà nói , những bí kíp trong kho tàng kia đúng là trân quý , hiếm thấy trong thiên hạ .
Chạy được một lúc , Tử Nguyên chui vào một hốc cây rỗng của một cây cổ thụ thân lớn chừng hai người ôm , tiếp tục chạy không phải là cách hay , nói không chừng hắn sẽ dễ dàng gục xuống . Nghỉ ngơi một lúc cho hồi lại sức rồi tiếp tục chạy sẽ khả quan hơn .
Không lâu sau đó , giữa lúc Tử Nguyên đang lim dim , chợt nghe giọng nói một thanh niên trẻ :
" Hừ , ta nhất định sẽ báo thù cho đệ đệ ".
"Ai?!...".
Đăng bởi | huavu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |