Kết thúc
Dù đã dự liệu được kết quả nhưng Cơ Thiên Vân vẫn có chút chán nản trong lòng, hắn vỗ vỗ Vô Minh: “Về thôi.”
Cơ Thiên Vân thu Vô Minh vào Nạp Thú Vòng Tay rồi bước xuống sân, trở lại bên người sư tôn.
Trường Minh làm sao không nhìn ra điều đó, hắn vỗ vai an ủi: “Làm tốt lắm, ít ra ngươi vẫn gây được…cảm giác đau cho người ta.”
Nghe lời an ủi này, Cơ Thiên Vân chựng lại, cảm giác thất bại lập tức tiêu tán hết, mà thay vào đó hắn muốn thưc hiện điểu đại nghịch bất đạo: thủ tiêu sư tôn của hắn.
Trường Minh cười ha hả, gõ đầu hắn: “Đùa ngươi, xong chuyện thì ngươi tiếp tục về tu luyện đi, hành trình của ngươi còn dài lắm.”
Mạc Trường Không thấy sư tôn Cơ Thiên Vân đi mất, hắn bước lại gần, thấp giọng nói: “Nữ nhân đó biến thái thật, ta cứ nghĩ mình đánh giá cao nàng nhưng hóa ra vẫn là đánh giá thấp.”
Cơ Thiên Vân gật đầu đồng ý với lời nhận định của Mạc Trường Không: “Đích thực là như thế, nhất là cái mai rùa kia, ta đâm vào nó đến giờ vẫn còn đau tay.”
Nói xong, Cơ Thiên Vân bất đắc dĩ xoa xoa tay phải, lúc này hắn mười phần chắc chắn Lê Tinh Ngọc sẽ đạt được giải nhất, ai mà ngờ đến lúc cuối cùng lại có một nữ nhân biến thái giết ra con đường máu cơ chứ!
Hắn lắc đầu, không nghĩ nữa, hắn thấp giọng nói: “Ta có chút mệt nên về trước. Đúng rồi, nếu Giang sư đệ xong việc phiền ngươi chuyển lời đến hắn: Động phủ ta ở Thiên Cẩu Phong, địa khu số 8, nếu hắn muốn chuyển đến thì phải tự mình nghĩ cách khai khẩn động phủ.”
“Được.” Mạc Trường Không gật đầu, ghi nhớ kỹ vào đầu.
Cơ Thiên Vân thấy hắn đáp ứng, lắc vai, kéo thân thể mệt mỏi của hắn trở về động phủ.
…..
Vừa về động phủ, Cơ Thiên Vân thả Vô Minh ra, mình thì uể oải ngồi xuống bồ đoàn, lòng có chút không cam tâm.
Dù ở bên ngoài hắn tỏ ra chẳng việc gì nhưng trong lòng vẫn có chút hổ thẹn, hôm nay là ngày đầu tiên hắn chiến đấu, mà lại thua khó coi như vậy, lòng không cam tâm cũng là bình thường.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn quyết định tu luyện để tương lai có thể trả về gấp bội.
Hắn nuốt một viên Cấp Linh Đan hấp thu linh khí, được vài giờ, thể nội hắn đã khôi phục lại bình thường.
Cuối cùng hắn cũng mệt mỏi nằm xuống giường nghỉ ngơi, còn Vô Minh thì vẫn tiếp tục miệt mài khai phá Minh Giới.
…..
Trở về Thiên Phàm Phong, không phụ sự mong đợi của mọi người và những gì nàng đã hiện ra, Lê Tinh Ngọc đánh đâu thắng đó, gặp ai cũng chỉ dùng đúng 1 chiêu, chiến tích của Cơ Thiên Vân phải nói là xuất sắc nhất!
Tuy vậy, những trận chiến khác cũng không hề kém cạnh, mà lại nó lại gây hứng thú cho các đệ tử khác hơn là trận chiến có sự chênh lệch to lớn.
Trên lôi đài là Tần Thiên Quang cùng linh thú của hắn: Bích Thủy Linh Xà!
Bích Thủy Linh Xà cả người không tới hai mét, từng miếng vảy bọc quanh thân thể khiến cả người ánh lên màu bích ngọc, vẻ đẹp của nó có thể trong nháy mắt đánh cướp đi trái tim của bất kỳ nữ hài nào.
Tất nhiên, đằng sau vẻ đẹp này cất giấu một nọc độc kinh khủng, độc này không mùi, có màu xanh ngọc bích, độc này sẽ khiến bất kỳ ai đều sẽ cực kỳ xinh đẹp khi chết: từng bộ phận trên cơ thể đều sẽ chuyển thành màu xanh, chết trong đau đớn.
Đương nhiên, đó chỉ là tương lai, còn bây giờ thì độc của Bích Thủy Linh Xà chưa đủ khả năng đó.
Nhưng nhiêu đây đã là quá đủ để cho đối thủ e dè.
Người trên lôi đài đối đầu với Tần Thiên Quang là Tần Phong, linh thú của hắn cũng cùng chủng loại với Tần Thiên Quang, là mãng xà!
Nếu Cơ Thiên Vân vẫn còn đứng đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra đây là Hắc Mãng, linh thú có khả năng kim loại hóa mà hắn đã từng cự tuyệt.
Bây giờ Hắc Mãng đã là linh thú của Tần Phong, thân hình khổng lồ hơn 4 mét của nó phải nói là có thể uy hiếp toàn bộ đệ tử bây giờ.
Thân hình khổng lồ của hai linh thú đã chiếm trọn cả lôi đài, nhưng tông môn cứng nhắc vẫn giữ nguyên độ dài lôi đài, chỉ hơn 5 mét một tí.
Điều này dễ hiểu, bởi vì Tân Nhân Chiến chỉ là nơi phô bày tiềm lực và dấy lên ý chí của đệ tử mới, tất nhiên sẽ không để nó kéo dài quá lâu.
Suy cho cùng vẫn là trận đánh giành cho trẻ con!
Còn bây giờ thì đám trẻ này đang tranh giành thứ hạng cao mà bọn chúng cho là ngầu nhất, bức cách nhất.
Lúc này Tần Phong cũng chỉ là luyện khí tầng một, tư chất ngu dốt, hơn nữa không gian không lớn, thế nên chiến thuật của hắn cũng không có gì hơn một chữ: Mãng!
3 lần trước, hắn đã dùng chiến thuật nên giành chiến thắng, tự tin quá độ, bây giờ hắn cũng không nghĩ nhiều, tất nhiên là hắn vẫn sẽ dùng phương thức này để chiến đấu.
Tần Phong nép bên người Hắc Mãng, dùng thân thể của nó để che chở thân hình nhỏ yếu của bản thân.
Còn Tần Thiên Quang lúc này thì cực kỳ đau đầu, hắn muốn đánh với Tần Phong thì cực kỳ khó, mà đánh với Hắc Mãng?
Chỉ sợ hắn và linh thú cùng nhau đánh 3 ngày 3 đêm cũng không chết.
Nó tới rồi!
Lúc này Tần Thiên Quang cảm nhận được ngọn gió đập vào mặt, cùng lúc đó là thân hình lao tới của Hắc Mãng, không kịp nghĩ nhiều, hắn nhào qua một bên để tránh né.
Tần Thiên Quang xuất thân từ Thiên Linh Thành, địa vực cằn cỗi, xung quanh không có gì ngoài cát và độc thú. Sinh sống ở địa phương này, đương nhiên thân thủ của hắn cực kỳ linh hoạt.
Nếu là cho hắn một không gian rộng hơn, chỉ sợ Hắc Mãng sẽ không bao giờ có thể đụng vào góc áo của hắn.
Dù là ở vào địa phương chật hẹp như thế này, Hắc Mãng muốn bắt hắn chỉ sợ cũng phải tốn công phu.
Còn Bích Thủy Linh Xà, nó cũng linh hoạt mà né tránh qua một bên, thân thủ của nó nếu so với chủ nhân thì chỉ có hơn!
Tần Phong cũng không ngây thơ cho là mình có thể phân thắng bại chỉ trong một chiêu.
Trong khoảnh khắc, Tần Phong quyết định để Hắc Mãng chọn Tần Thiên Quang làm mục tiêu, còn hắn thì không ngừng nương theo thân hình Hắc Mãng để không lộ sơ hở cho Bích Thủy Linh Xà tấn công.
Tần Thiên Quang đương nhiên nhận ra điều này, hắn vừa chạy vừa tìm sơ hở cho linh thú của mình tiến công.
Vờn nhau được một lúc, Tần Thiên Quang có chút bế tắc, Tần Phong quá giảo hoạt, trận chiến bây giờ không khác gì trận chiến đo sức bền, hai bên so tài với nhau kẻ nào sẽ lộ sơ hở trước.
Chỉ sợ người thua là hắn, Tần Thiên Quang, bởi vì thể lực của hắn tiêu hao nhiều hơn.
Tần Thiên Quang tâm niệm một tiếng, Bích Thủy Linh Xà lập tức có phản ứng, nó nhanh chóng đi tới Tần Thiên Quang, trườn lên người hắn.
Từ khi quyết định sẽ khế ước nó, hắn đã không ngại việc này rồi, huống chi thân ở Thiên Linh Thành, hắn chưa bao giờ e ngại việc này.
Hắc Mãng không cho Tần Thiên Quang quá nhiều cơ hội thở dốc, nó dùng đầu lao tới.
Điều này cũng đúng ý hắn, Tần Thiên Quang nhảy lên cao, nhìn xung quanh rồi cắn răng: “Liều một phen!”
Tâm niệm vừa động, hắn dùng cánh tay hất Bích Thủy Linh Xà vào phía bên trái.
Nếu lúc này hắn thành công, thì thắng thua sẽ phụ thuộc vào linh thú của ai có khả năng chấm dứt đối thủ trước, Bích Thủy Linh Xà có thể dùng không tới vài giây hạ gục được Tần Phong. Đương nhiên, hắn cũng sẽ bị Hắc Mãng tông thẳng ra lôi đài.
Hắc Mãng ngày càng gần Tần Thiên Quang, tim hắn cũng đập liên hồi, mắt thấy bóng hình Tần Phong nhô ra bên phải, hắn vẻ mặt thất vọng, vô cùng thức thời hô lên: “Ta nhận thua.”
Nhờ vào lời nhận thua này mà hắn cũng đã đỡ được một phen tra tấn xác thịt.
Còn Tần Phong thì ra hiệu Hắc Mãng dừng lại, sau đó tận hưởng niềm vui của kẻ thắng.
Đăng bởi | webook |
Thời gian |