Thăm dò
Không tới 1 giờ, vòng loại đã hoàn tất, Cơ Thiên Vân cùng các đệ tử chiến thắng ít nhiều gì đều thấm mồ hôi và áo bào có chút vết rách do trận “cọ sát” khi nãy.
Tất cả đệ tử tham dự tiếp tục bước lên đài, lấy thăm một lần nữa, lần này đánh số chỉ từ 1 đến 103, tức là chỉ còn 206 tuyển thủ.
Cơ Thiên Vân thu hồi nỗi lòng, bước lên đài, lần này hắn quyết định nhắm mắt bốc đại xem phía tông môn sẽ dàn xếp thế nào.
Số 3!
Ánh mắt hắn lướt sang Lê Tinh Ngọc, thấy nàng thè lưỡi nhìn hắn, tay ngửa ra. Cũng là số 3!
Quả nhiên! Tất cả đã được dàn xếp trước, hắn không ngạc nhiên với kết quả này mà chỉ hơi tò mò làm sao họ có thể làm được và cớ gì phải có 1 trận so tài với hắn?
Lê gia được lợi gì từ đây chứ?
Ở chỗ cao, Lê Gia Sơn hai mắt nghiêm túc nhìn một màn này, vì không để cho Ngự Thú Tông nghi ngờ hắn cũng không làm điều gì bất thường khác.
Đương nhiên là hắn cũng đã an bài nhân sự đi ghi lại một màn này.
Vì Cơ Thiên Vân bốc trúng số 3 nên hắn phải bước lên lôi đài chiến đấu lập tức, còn những kẻ bóc đằng sau số 12 sẽ đợi.
Tất nhiên là điều này sẽ không hề công bằng với những tuyển thủ vừa kết thúc trận đấu.
Nhưng biết sao được, may mắn cũng là 1 phần thực lực!
Trên lôi đài, Lê Tinh Ngọc thả xuống Linh Quy, giơ 3 ngon tay, có chút khinh thị nói với hắn, giọng điệu cực kỳ cao ngạo như để kích thích hắn: “Tới đi, ta nhường ngươi 3 chiêu.”
Cơ Thiên Vân sắc mặt bình tĩnh, không bị lay động: “Thật chứ ?”
“Uy tín Lê gia không thể bị khinh nhờn!” Lê Tinh Ngọc hừ lạnh, giọng lạnh như băng.
Cơ Thiên Vân nghe vậy, hắn gật đầu, dùng Nguyên Binh bọc cho mình áo giáp, cùng 1 thanh trường kiếm, đáng tiếc hắn vẫn chưa thuần thục điều động linh lực nên không dám mạo hiểm trang bị cho Vô Minh.
Cơ Thiên Vân rất biết điều, hắn không chọn mục tiêu là Lê Tinh Ngọc mà chọn Chưởng Kiếm Linh Quy, dù sao nếu lỡ may đắc thủ thì e là hắn cũng phải đền tội cho Lê gia.
Tay cầm trường kiếm, Cơ Thiên Vân lao thẳng vào Chưởng Kiếm Linh Quy, định đâm thẳng vào đầu nó.
Chưởng Kiếm Linh Quy tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, nó rụt toàn bộ cơ thể vào chiếc mai cứng rắn của nó.
Không vì thế mà dừng lại, Cơ Thiên Vân tiếp tục đâm thẳng vào cái mai, vì đây mới là mục đích của hắn: hắn muốn kiểm tra độ cứng cáp của nó!
Beng!
Không khác gì lấy trứng chọi đá, lực đâm quá mạnh, phòng thủ quá cứng, người chịu thiệt hại là Cơ Thiên Vân, thanh kiếm của hắn đã bị gãy, bàn tay vì đau đớn mà run nhè nhẹ.
Đám người bên dưới đã cười tới rụng răng, bọn đệ tử mới trải đời
“Thế này thì đánh thế nào?” Cơ Thiên Vân lẩm bẩm.
Cơ Thiên Vân cuối cùng quyết định dùng “sát chiêu” hắn vừa nghĩ ra tối qua, chưa có cơ hội thử nghiệm.
Cơ Thiên Vân hai mắt nhìn Lê Tinh Ngọc, nàng cũng không chịu thua kém, nhìn chằm chằm lại hắn.
Trong bất chợt, hắn thả chân, dùng hết tốc lực tấn công về phía Lê Tinh Ngọc.
Dưới đài, chúng đệ tử thấy màn này thì thầm mắng hắn bỉ ổi, không biết thương hoa tiếc ngọc, riêng một chút trưởng lão thì lại lắc đầu: “Kẻ này cũng biết nắm bắt thời cơ, đáng tiếc tu vi chênh lệch quá lớn.”
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, trên lôi đài, tuy Lê Tinh Ngọc không ngờ trong nháy mắt Cơ Thiên Vân đổi nàng làm mục tiêu nhưng nàng thân là thiên kim Lê gia, lại chủ tu thân pháp, làm sao có thể để hắn dễ dàng đắc thủ được.
Trong chớp mắt, nàng đã vòng ra sau lưng hắn, tất nhiên là nàng vẫn còn nhớ nhường hắn 3 chiêu, Lê Tinh Ngọc dùng tay đẩy nhẹ lưng hắn, giọng cười khúc khích trêu chọc: “Không biết lượng sức mình.”
Trên cao, Dạ Càn Nguyên thấy màn này, không khỏi cảm thán: “Lê gia ra hạt giống tốt, không nghĩ tới thân pháp danh bất hư truyền của Lê gia lại để nha đầu này học được sớm như vậy.”
Đó là Phân Linh Bộ Pháp, một trong những thân pháp nhanh nhất, khó học nhất ở Diệu Dương giới, ở cấp độ tối cao có thể giúp người tu luyện để lại hơn vạn thân ảnh mê hoặc kẻ thủ, điều đáng sợ ở bộ pháp này là người thi triển có thể di hình hoán ảnh ở bất kỳ thân ảnh nào trong nháy mắt, hơn nữa phân ảnh không khác gì một hóa thân tạm thời, khiến địch khó mà lường được thật giả!
Quay trở lại lôi đài, vì lực đẩy nhẹ của Lê Tinh Ngọc, Cơ Thiên Vân té nhào người về phía trước.
Vô Minh thấy thế lao lại trước người Cơ Thiên Vân, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lê Tinh Ngọc.
Cơ Thiên Vân đứng dậy, phủi phủi bụi trước người do cú té khi nãy, hắn thì thầm với Vô Minh, không sợ tiết lộ sắp thi triển đại chiêu: “Sau khi ta nói bắt đầu, thì ngươi cứ toàn lực thi triển Định Thổ vào con rùa chết tiệt kia.”
Thấy Vô Minh đã hiểu ý mình, ngựa không dừng vó, Cơ Thiên Vân dùng toàn lực thi triển Nguyên Binh, lần này hắn không tạo áo giáp, mà tạo từng viên đất đá sắc bén, đủ loại hình thù.
Chưởng Kiếm Linh Quy có chút hiếu kỳ nhìn một màn này, nó có dự cảm không hay về điều này nhưng trở ngại lời nói của ngự chủ nên nó chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Chờ được 5 phút, lúc này các lôi đài khác đã bắt đầu một trận chiến mới, người xem cũng dần mất kiên nhẫn, không còn chú ý bên này nữa.
Lúc này, Cơ Thiên Vân đã cạn kiệt linh lực, hắn xoa mồ hôi trên trán, sau đó thấp giọng bảo: “Dùng đi, Vô Minh.”
Sau đó hắn chờ mong nhìn màn tiếp theo.
Vô Minh sau khi nghe được hiệu lệnh, nó bắt đầu dùng toàn lực thi triển từng “viên đất đá” bằng linh lực do Cơ Thiên Vân tạo ra, khiến chúng lơ lửng trên không trung.
Lúc này dù cảnh giới chênh lệch nhưng Chưởng Kiếm Linh Quy cũng cảm nhận được áp lực kinh người, không còn dám ngước nhìn bên ngoài, nó vội rụt toàn thân vào mai kiên cố của nó, dùng linh lực bao bọc phòng ngự.
Từng viên đất đá đủ tạo hình lấy thế sét đánh, lao cực nhanh về phía Linh Quy.
Ầm, beng, rầm…
Gàoo.
Đủ loại tiếng kêu vang trời cùng với tiếng đau đớn của Linh Quy rống lên khiến ai nấy đều đổ ánh mắt về phía lôi đài ngóng trông chuyện gì vừa xảy ra.
Tất nhiên là họ không được toại nguyện, từng viên đất đá bị phá hủy khiến bụi ngập trời, che khắp lôi đài, thân là người tham dự Cơ Thiên Vân và Lê Tinh Ngọc thậm chí không thể nhìn thấy kết quả.
Cơ Thiên Vân có chút mong đợi nhìn thành quả của hắn và Vô Minh “tạo ra”. Còn Lê Tinh Ngọc thì nhíu mày nhìn về phía linh thú của mình.
Chưởng Kiếm Linh Quy tất nhiên là không sao, nhưng nó vẫn phải chịu cảm giác đau đớn cực đại từ đại chiêu vừa rồi, nó thò đầu ra, phẫn nó nhìn Cơ Thiên Vân, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Sau khi xác nhận linh thú của mình không sao, Lê Tinh Ngọc dùng thân pháp của mình lao vào Cơ Thiên Vân định cho hắn một bài học.
Đương nhiên, làm sao hắn để cho nàng được như ý, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn không chút xấu hổ hô lên: “Trọng tài, ta nhận thua.”
Linh lực trống rỗng, cảm giác suy yếu xuất hiện toàn thân khiến Cơ Thiên Vân lúc này chỉ muốn về ngủ.
Huống chi, tình huống vừa rồi hắn cũng đã thấy, giữa hắn và nàng chênh lệch quá lớn, tiếp tục cũng chỉ là ngứa đòn, hắn mới không có ngu vậy.
Trường Minh tất nhiên nhìn thấy một màn này, gật đầu tán thưởng, sau đó nhìn về phía Lê gia, lẩm bẩm: “Các ngươi đã hài lòng chưa?”
Đăng bởi | webook |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |