Chưởng Kiếm Linh Quy
Xong trận, Cơ Thiên Vân bước đến bên người sự phụ hắn - Trường Minh.
Mặc dù khá hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Cơ Thiên Vân, Trường Minh vẫn lên giọng nhắc nhở hắn:
“Sau này trong chiến tranh nếu ngươi phát hiện trinh sát địch thì không cần vọng động, ngươi phải kiểm tra địa hình xem có bẫy hay mai phục không, nếu ngươi đã muốn động thủ thì phải chắc chắn bắt được kẻ địch, nếu không sẽ có biến, rất nguy hiểm.”
Cơ Thiên Vân vừa bước đến đã nghe sư tôn răn dạy, hắn thu hồi cảm giác lâng lâng khi thắng trận hồi nãy, gật đầu.
Thấy hắn đã nghe lời mình nói, Trường Minh chuyển sự chú ý đến một trận đấu trên lôi đài, hắn chỉ tay vào một trận chiến đang khá nảy trên đó, cất giọng: “Ngươi đoán xem trận lôi đài này ai sẽ thắng?”
Cơ Thiên Vân theo bản năng nhìn sang, ánh mắt kinh ngạc. Nhiên Hồn Ma Lang của Giang Bất Phàm! Cơ Thiên Vân lập tức đánh giá tình hình hai bên, sau đó trả lời sư tôn: “Ta nghĩ Thiết Giáp Hùng có lợi thế hơn.”
Sau đó hắn tiếp tục giải thích: “Bây giờ tuy thế trận có vẻ cân bằng nhưng ta nghĩ Nhiên Hồn Ma Lang sẽ kiệt lực trước, nó có thể gây tổn thương cho Thiết Giáp Hùng nhưng không đáng kể, chỉ sợ khi nó kiệt sức thì thế trận lập tức sẽ đảo về Thiết Giáp Hùng.”
Giống như Cơ Thiên Vân nói, trên lôi đài Thiết Giáp Hùng bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương do Nhiên Hồn Ma Lang, mà đối thủ của nó lúc này cũng đã bắt đầu kiệt sức. Hai tên ngự chủ lúc này thì đang kiềm chế lẫn nhau, thế cục cực kỳ căng thẳng.
Trường Minh nghe vậy, lắc đầu, hắn ra hiệu Cơ Thiên Vân tiếp tục xem.
Giang Bất Phàm lúc này hắn vẫn chăm chú nhìn Thiết Giáp Hùng nhằm tìm ra điểm yếu của nó, bỗng nhiên hắn nhếch mép cười, cùng lúc đó Nhiên Hồn Ma Lang bỏ qua mục tiêu khó nhằn này mà lao thẳng về phía tên đối thủ.
Đối thủ nhận ra thì đã trễ, hắn hoảng loạn lui về phía sau, nhưng mà lôi đài chỉ có 5 mét, nghĩa là bây giờ hắn đã đứng cuối lôi đài!
Thiết Giáp Hùng muốn cứu viện nhưng đã chậm một nhịp, tên đối thủ đành phải đánh xáp la cà với Nhiên Hồn Ma Lang, xa xa là Giang Bất Phàm ung dung thả từng viên hỏa cầu đối phó hắn.
Vết thương chằng chịt, tên đối thủ bất lực hô lên: “Ta đầu hàng.”
Giang Bất Phàm nhếch miệng, hai tay chắp lại, ra vẻ thế ngoại cao nhân: “Tại hạ Giang Thiên Đế.”
Trường Minh chỉ tên thiếu niên vừa thua cuộc, nhân cơ hội này dạy dỗ Cơ Thiên Vân: “Vân nhi, ngươi nên nhớ, nhục thân của nhân loại vĩnh viễn không thể sánh ngang với linh thú, nếu ngươi cứ ỷ y thì e là một ngày nào đó kết cục của ngươi sẽ giống hắn.”
Cơ Thiên Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu, hắn hỏi khó lại sư tôn: “Nhưng sư tôn, nếu ta là chủ nhân của Thiết Giáp Hùng thì làm sao có thể giành được chiến thắng?”
Trường Minh hơi chút trầm tư rồi lập tức lắc đầu: “Khó, ở luyện khí kỳ hơn nữa là ở lôi đài bị hạn chế không gian này thì sự chậm chạp của Thiết Giáp Hùng sẽ là nhược điểm lớn nhất. Trừ khi ngươi ở dã ngoại gặp gỡ đối phương thì có thể bằng vào pháp kỹ hoặc là tài nguyên nện chết đối phương, còn bây giờ thì mơ đi.”
Lúc này đã đến lượt Lê Tinh Ngọc, thân hình nàng nhỏ nhắn, 3 mét bẻ đôi, hai mắt long lanh, tay cầm con rùa nhỏ nhắn, nàng kiêu ngạo từng bước đi lên lôi đài.
Đối thủ của nàng là… Mạc Trường Không!
Hiển nhiên hắn đã biết được nội tình của tên đối thủ trước mắt này, không dám khinh thị, vừa ra trận lập tức cầm Sát Tà thủ trước ngực, từng bước lui lại, vẻ mặt cảnh giác.
Lê Tinh Ngọc hai mắt đánh giá Binh Thú của Mạc Trường Không, sau đó thả linh quy trong tay xuống, hiếu kỳ nói: “Không biết Sát Tà Kiếm của ngươi mạnh hơn hay là kiếm đạo của Chưởng Kiếm Linh Quy hơn 1 bậc?”
Lời vừa ra, chúng đệ tử Ngự Thú Tông lập tức lên tinh thần nhìn chằm chằm vào linh quy.
Chưởng Kiếm Linh Quy lúc này đã không còn là hình dạng mini nữa, mà biến lớn hơn 3 mét, miệng gào thét.
Lê Tinh Ngọc lập tức từ túi trữ vật lấy ra Tiên Thiên Linh Kiếm đưa cho linh quy.
Ngậm vào Linh Kiếm, khí thế Linh Quy lập tức thay đổi, không còn là vẻ man hoang, đáng sợ của linh thú nữa, mà biến thành vẻ cao thâm, sát khí… của kiếm tu?
Phía xa, Dạ Càn Nguyên đang đón tiếp Lê Gia Sơn - gia chủ Lê Gia, hắn ngưng mắt lại đánh giá Chưởng Kiếm Linh Quy, Dạ Càn Nguyên hỏi dò: “Nhìn khí thế này e là vừa khai sinh Ngọc nhi đã xuất hiện dị tượng không nhỏ.”
Lê Gia Sơn đáp lại bằng tiếng cười hào sảng, khoe khoang: “Hắc hắc, năm đó, khi Ngọc nhi sinh ra, dị tượng bao phủ cả Thiên Không Thành, nghe người bên dưới nói vì dị tượng đó mà thiên hạ tu sĩ được lợi không nhỏ, chính vì thế ở Thiên Không Thành uy tín của Ngọc nhi còn hơn cả ta.”
Dạ Càn Nguyên gật đầu, có chút hâm mộ, Trác Tử Huyền thì không chú ý đến cái đó, lão thận trọng hỏi: “Xin hỏi Lê gia chủ, dị tượng năm đó xuất hiện như thế nào?”
Lê Gia Sơn ngưng lại, không trả lời ngay mà thấp giọng bảo: “Sao Tri Mệnh Tiên Quân ngươi nói như thế?”
Trác Tử Huyền đáp: “Bất kỳ dị tượng nào trong thiên địa cũng sẽ nói lên hoặc cảnh cáo điều gì đó cho chúng sinh, nếu là dị tượng của những kẻ chấp chưởng đại khí vận thì nó lại càng quan trọng.”
Lê Gia Sơn nghe vậy, sắc mắt hơi sắc xuống, trầm giọng nói: “Lúc đó vừa đúng lúc là bình minh, mặt trời chưa kịp mọc thì thiên địa hàng dị tượng, một thanh kiếm xuất hiện chém vỡ đôi bầu trời, chỉ để lại một thanh kiếm nằm cạnh quả trứng. Dị tượng kết thúc thì để lại một vùng trời màu đen.”
Nói xong hắn có chút cảm thán: “Dị tượng lúc đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, nếu nó ở lại lâu một chút e là ta có thể ngộ được gì đó.”
Trác Tử Huyền hít một hơi thật sâu, đến nhanh đi cũng nhanh? Hắn thì không nghĩ vậy, chỉ sợ dị tượng đè ngang cả bầu trời của Thiên Không Thành mà không kẻ nào để ý.
Nhưng vô lý, thân là đệ nhất gia tộc ở Diệu Dương Giới mà không có kẻ nào coi bói ra hồn sao?
Cất hết mọi nghi vấn trong lòng, Trác Tử Huyền chuyển chủ đề, tránh mất hứng cho Lê Gia Sơn.
Kỳ thật cái này cũng không trách Lê gia được, Lê gia quả thật có truyền thừa có thể dòm ngó thiên cơ, nhưng lại không có ai có thể tu đại thành đạo này.
Có thể nói chỉ trong việc coi bói cát hung thì Lê Gia thua xa Ngự Thú Tông, chứ đừng nói chi so sánh với Thiên Cơ Các!
Quay lại lôi đài, Mạc Trường Không thấy Chưởng Kiếm Linh Quy bất động, hắn quyết định dùng đòn mạnh nhất của mình giải quyết nó.
“Lên, Nhập Hồn Kiếm!”
Tàn Linh Kiếm Pháp kết hợp với Sát Tà Kiếm có thể nói là hổ thêm cánh, sát khí, chấp niệm từ Sát Tà không đơn thuần chỉ còn là khí thế nữa, lúc này thông qua Nhập Hồn Kiếm có thể tổn thương linh hồn!
Hắn chạy tới, bổ một phát toàn lực về phía Chưởng Kiếm Linh Quy.
Cùng lúc đó, Chưởng Kiếm Linh Quy “phun” mạnh cây kiếm trong miệng, trong nháy mắt cây kiếm đã đứng yên, chỉ thẳng vào trán Mạc Trường Không.
Mạc Trường Không dừng lại, hai mắt co rụt, thần sắc khó có thể tin, miệng lẩm bẩm: “Chênh lệch… lớn vậy sao?”
Chỉ một chiêu đã khiến Mạc Trường Không lạc bại, hắn thua tâm phục khẩu phục.
Tất nhiên là Cơ Thiên Vân cũng chú ý đến màn này, thần sắc ngưng trọng quay qua sư tôn hỏi đối sách.
Chưa kịp hỏi, Trường Minh vội xua tay nói: “Thôi, dù gì Lê Gia cho tài nguyên cũng nhiều, ngươi để nàng thắng một trận là được.”
Đăng bởi | webook |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |