Cuộc Chạy Trốn Trong Hang Động
Tiếng hét của Thảo vang lên trong không gian chật hẹp, làm bầu không khí trong hang thêm căng thẳng. Ánh mắt đỏ rực của sinh vật kia lóe lên trong bóng tối, tiến gần hơn với tốc độ kinh hoàng. Lâm, trong phút chốc, cảm thấy tất cả đều đang dồn nén lên vai mình. Cậu biết rằng họ phải làm gì đó, ngay lập tức.
“Chạy về phía cuối hang! Đi nhanh!” Lâm hét lên, đẩy đám bạn chạy sâu hơn vào bóng tối, bất chấp việc không ai biết cuối hang là gì. Nhưng điều đó tốt hơn là bị chôn vùi trong móng vuốt của sinh vật đang đuổi theo.
Cả nhóm lao vào bóng tối, lòng ngực đập thình thịch, tiếng thở hổn hển vang vọng khắp hang động. Sinh vật kỳ dị kia không ngừng đuổi theo họ, những tiếng bước chân lạch bạch càng lúc càng gần hơn. Lâm quay lại nhìn thoáng qua và thấy sinh vật đó ngày càng gần, đôi mắt đỏ lóe lên trong bóng tối như ác mộng sống động.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân họ sụp xuống! Cả đám rơi xuống một hố sâu mà không ai nhận ra từ trước. Tiếng hét của họ hòa vào nhau, vọng lại từ những bức tường ẩm ướt của hang động.
May mắn thay, hố không quá sâu, nhưng cú rơi cũng đủ khiến tất cả choáng váng. Lâm đứng dậy trước tiên, cảm nhận sự đau nhức trên khắp cơ thể nhưng vẫn cố gắng kiểm tra xung quanh.
“Mọi người có sao không?” Cậu hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Tao ổn… nhưng cậu kia đâu rồi?” Tuấn lắp bắp trả lời, tay dò dẫm trong bóng tối.
“Không thể nào!” Thảo thở gấp, “Hắn ta đâu rồi?”
Lâm nhìn quanh. Sinh vật quái dị đó không rơi theo họ xuống hố. Có lẽ nó đã bị ngăn lại ở phía trên, nhưng điều đó chỉ mang lại chút yên tâm tạm thời.
Cả nhóm ngồi lặng trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của nhau. Hang động ở dưới sâu này khác hẳn với phía trên. Nó không còn là một đường thẳng hẹp, mà mở rộng ra thành một không gian lớn hơn. Tuy vậy, sự ngột ngạt và ẩm ướt vẫn khiến họ không khỏi lo lắng.
“Kia… có ánh sáng kìa!” Thảo bất ngờ reo lên, chỉ về phía trước, nơi có một tia sáng yếu ớt lóe lên.
Lâm cũng nhìn thấy. Cậu dẫn đầu cả nhóm tiến tới nguồn sáng. Đến gần hơn, họ nhận ra đó là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, như thể ai đó đã từng sử dụng hang động này làm nơi trú ẩn.
“Có nên vào không?” Tuấn hỏi, ánh mắt lộ rõ sự do dự.
“Không có lựa chọn khác rồi. Ít nhất thì có lẽ nó sẽ dẫn chúng ta đến nơi an toàn hơn,” Lâm nói, tay nắm lấy cánh cửa và đẩy mạnh.
Cửa mở ra kèm theo tiếng kêu kẽo kẹt. Bên trong là một căn phòng rộng, với ánh sáng yếu ớt phát ra từ những ngọn đèn dầu cũ kỹ. Căn phòng bừa bộn với những đồ vật cũ nát, nhưng điều đáng chú ý nhất là một tấm bản đồ lớn treo trên tường, vẽ lại cấu trúc của toàn bộ hệ thống hang động này.
“Cái quái gì đây?” Thảo kinh ngạc thốt lên.
“Nhìn này,” Lâm tiến lại gần tấm bản đồ. “Có vẻ như đây là một hệ thống hang động lớn hơn rất nhiều. Và... có một lối ra ở đây!”
Cả nhóm cùng tập trung quanh tấm bản đồ. Lối ra được đánh dấu rõ ràng, nhưng để đến được đó, họ phải vượt qua một loạt các ngã rẽ phức tạp, và thậm chí là một số cạm bẫy được ghi chú cẩn thận.
“Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác,” Lâm nói chắc nịch. “Chúng ta phải thử, hoặc sẽ bị mắc kẹt mãi mãi ở đây.”
Cả nhóm đồng lòng tiến về phía lối ra. Hang động càng lúc càng phức tạp và u ám hơn, với những ngã rẽ và cạm bẫy ngày càng nhiều. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu yếu dần, nhưng họ không dám dừng lại.
Trong lúc cả nhóm đang băng qua một hành lang hẹp, họ nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau. Là sinh vật đó, nó đã tìm được cách xuống đây!
“Chạy nhanh lên!” Lâm hét lớn, cố gắng dẫn đầu đám bạn. Tiếng động phía sau ngày càng gần, như thể sinh vật đó đang đuổi theo họ với tốc độ không thể tin được.
Khi họ gần đến lối ra, một tiếng nổ lớn vang lên. Cả hang động rung chuyển, những tảng đá từ trần rơi xuống, chắn hết lối đi.
“Không thể nào! Chúng ta bị kẹt rồi!” Thảo hét lên trong tuyệt vọng.
Nhưng Lâm không bỏ cuộc. Cậu nhận ra một khe hở nhỏ giữa những tảng đá. “Nhanh lên, có thể chúng ta vẫn còn cơ hội!” Cậu kêu lên, kéo đám bạn về phía khe hở.
Họ chen nhau chui qua, nhưng tiếng động từ sinh vật kia đã ngay sát sau lưng. Lâm là người cuối cùng chui qua khe hở, vừa kịp lúc cánh tay xương xẩu của sinh vật kia chộp lấy phía sau cậu. Cậu cảm thấy một cơn đau nhói ở vai, nhưng kịp trườn qua khe hở trước khi nó kịp kéo cậu lại.
Cả đám thở phào khi thoát khỏi được cơn nguy hiểm, nhưng chưa kịp thở ra, họ nhìn thấy trước mắt mình là một cảnh tượng kinh hoàng: hàng loạt xác sống khác đang chờ họ ở lối ra.
Lâm biết rằng trận chiến này còn lâu mới kết thúc. Nhưng lần này, cậu đã sẵn sàng.
Đăng bởi | Raisingstar |
Thời gian |