Lạc Lối Trong Tăm Tối
Cả nhóm học sinh, sau khi chen qua khe hở hẹp, nhận thấy mình đã ra khỏi phần hang động có ánh sáng mờ ảo. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lại không hề an toàn. Họ đang đứng ở lối ra của một căn phòng rộng lớn, nhưng không có dấu hiệu nào của lối thoát rõ ràng.
“Chúng ta đã ra ngoài, nhưng không thể cứ đứng đây mãi,” Lâm nói, ánh mắt dò xét xung quanh.
“Làm sao bây giờ?” Thảo hỏi, giọng run rẩy.
“Chúng ta phải tìm đường ra ngoài nhanh chóng trước khi lũ zombie phát hiện ra chúng ta ở đây,” Lâm đáp, đồng thời dẫn đầu nhóm.
Họ bắt đầu đi theo những lối đi hẹp, cố gắng tìm lối ra. Tuy nhiên, căn phòng dường như không có điểm dừng. Ánh sáng từ các ngọn đèn dầu yếu ớt đã gần như tắt, chỉ còn lại những bóng tối sâu thẳm vây quanh họ.
“Mọi người hãy đi theo tôi!” Lâm kêu lên, cố gắng duy trì tinh thần lạc quan.
“Nhưng chúng ta đã đi được một lúc rồi mà chẳng thấy lối ra đâu cả,” Tuấn phản đối.
“Chúng ta không thể dừng lại. Nếu dừng lại, chúng ta sẽ không bao giờ tìm được đường ra,” Lâm nhấn mạnh.
Bất ngờ, một tiếng kêu ghê rợn từ xa vang lên. Âm thanh này khiến cả nhóm rùng mình và căng thẳng hơn. “Chúng ta phải chia ra, tìm kiếm nhanh hơn,” Lâm quyết định, dù không muốn làm vậy.
Họ chia thành ba nhóm nhỏ: Lâm và Thảo đi về phía bên trái của căn phòng, Tuấn và Mai đi về phía bên phải, và Nam thì ở lại với chiếc đèn dầu để tiếp tục tìm kiếm ở trung tâm phòng.
Lâm và Thảo đi qua những hành lang hẹp, ánh sáng từ chiếc đèn dầu càng lúc càng yếu. Không khí trong căn phòng càng thêm ngột ngạt và lạnh lẽo. Họ phát hiện ra những dấu hiệu kỳ lạ trên tường, như thể có ai đó đã sống ở đây một thời gian dài. Những dấu hiệu đó không chỉ là các ký tự lạ mà còn có các dấu vết của máu khô.
“Có cảm giác như chúng ta không phải là người đầu tiên ở đây,” Thảo nói, giọng run rẩy.
Lâm không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng bước chân, và ánh sáng của đèn dầu từ nhóm còn lại đã biến mất. “Chúng ta phải quay lại, tìm xem họ ở đâu!” Lâm kêu lên.
Tuy nhiên, khi họ quay lại, lối đi mà họ đã đi qua dường như đã thay đổi. Các bức tường và hành lang dường như không còn giống như trước, khiến họ cảm thấy như bị lạc trong một mê cung vô tận.
Trong khi đó, Tuấn và Mai cũng đang gặp rắc rối của riêng mình. Họ bước vào một căn phòng nhỏ hơn với các dấu vết kỳ lạ trên tường, giống như một số biểu tượng ma quái. “Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn,” Mai nói.
“Đừng lo. Chúng ta sẽ tìm được đường ra thôi,” Tuấn cố gắng trấn an.
Họ tiếp tục đi, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác rằng có ai đó đang theo dõi họ. Khi Tuấn quay lại, thấy một bóng người mờ ảo đứng ngay sau họ, trái tim anh đập thình thịch vì sợ hãi. “Chạy!” Tuấn hét lên, kéo Mai chạy về phía trước.
Nam, ở trung tâm phòng, cũng không khá hơn. Anh đang tìm kiếm lối ra, nhưng căn phòng dường như ngày càng trở nên u ám và bí ẩn. Đột nhiên, một tiếng động lớn từ phía bên ngoài khiến anh hoảng hốt. Anh quay lại và thấy rằng những bóng tối xung quanh đang trở nên dày đặc hơn, như thể có một lực lượng vô hình đang cố gắng giữ anh lại.
Nhóm học sinh giờ đây đã bị chia rẽ. Mỗi người đang cố gắng tìm đường ra trong mê cung tối tăm này, đối mặt với những tiếng động kỳ lạ và sự sợ hãi ngày càng tăng. Ánh sáng từ các ngọn đèn dầu đã gần như tắt, và bóng tối bao phủ khắp nơi, như thể căn phòng này đang nhấn chìm họ vào cơn ác mộng vô tận.
Đăng bởi | Raisingstar |
Thời gian |